Editor: Gà
Máu tươi theo khóe miệng chảy xuống, Chu Ninh Sâm đè lên ngực, quần áo màu vàng tươi nhuộm đỏ, trên tay cũng dính đầy máu.
Mũi tên xuyên ngực, dù chưa chạm vào trái tim nhưng lại có thể khiến y sống không bằng chết.
Trong nháy mắt y đã hiểu được những đau đớn và khổ sở mà Từ Yến Chu phải chịu.
Trọng thương gần chết bị đuổi về kinh, lưu đày ngàn dặm tuyệt địa cầu sinh, hai mũi tên này xem như hoàn trả.
Chu Ninh Sâm nén ho khan, thắng làm vua thua làm giặc y không còn gì để nói, nhưng không được nhìn thấy Từ Ấu Vi y chết không nhắm mắt.
Toàn bộ khung cảnh như bị đóng băng, quân lính hai bên đều kinh ngạc, đờ đẫn giương cung không biết phải làm sao.
Chu Ninh Sâm nuốt búng máu trong miệng, vịn tường đứng dậy nhìn xuống dưới, há miệng phun ra một ngụm máu.
Y muốn tìm Từ Ấu Vi, biết rõ nàng sẽ không xuất hiện ở nơi này nhưng vẫn nhịn không được muốn tìm nàng, “Vĩnh Thân Vương đâu?”
Tướng sĩ bên cạnh run tay: “Vương gia không biết đã đi đâu, Hoàng Thượng, người xuống dưới đi, mau truyền thái y…truyền thái y!”
Chu Ninh Sâm nhẹ nhàng cười một tiếng.
Vĩnh Thân Vương tiêu dao cả đời, lúc này e rằng đã bỏ trốn, thành Thịnh Kinh này đến tột cùng còn lại bao nhiêu người, phải chăng đều chờ Từ Yến Chu đánh vào?
Tiếng hét vang như sấm, cổng thành sừng sững hàng trăm năm sụp đổ.
Quân Vân Châu xông thẳng vào trong thành.
Từ Yến Chu nhìn Chu Ninh Sâm trên tường thành.
Chàng bắn hai mũi tên, một mũi trúng vai một mũi xuyên qua ngực, tiễn pháp của chàng vô cùng chuẩn xác, người bị thương vẫn giữ được một mạng.
Chàng muốn y phải chính mắt chứng kiến Đại Sở bị hủy diệt như thế nào, nhìn xem y có xứng làm đế vương hay không.
Sau khi cửa thành bị phá, quân Vân Châu tràn vào như thủy triều, không thể ngăn cản.
Giết hoặc bắt giữ, trong vòng nửa canh giờ cửa thành đã bị quân Vân Châu chiếm đóng hoàn toàn.
Đúng lúc truyền đến tin cửa thành bắc đã bị phá, bắt sống hàng ngàn binh lính Đại Sở.
Từ Yến Chu trèo lên đầu thành.
Cách đó mười thước, Chu Ninh Sâm đang dựa vào tường thành, ngực và đầu vai lộ ra hai mũi tên, mặt mũi cắt không còn một giọt máu, y ho khan vài tiếng nâng tay lau vết máu trên môi: “Dân chúng nói rất đúng, trẫm quả thật không bằng ngươi.”
Từ Yến Chu trầm mặc không đáp.
Chu Ninh Sâm là hoàng đế, chàng là tướng quân, làm sao có thể so sánh.
Chàng nói: “Là ta mệnh tốt.”
Ngày đó rời khỏi Thịnh Kinh chàng bị trọng thương hôn mê, nếu không có Cố Diệu đưa chàng đến hiệu thuốc, có lẽ chàng đã chết trên đường từ lâu thay vì đứng ở đây giờ này.
Chu Ninh Sâm rũ mi: “…Đúng vậy, số mệnh của ngươi thật tốt, ông trời vẫn luôn đứng về phía ngươi.”
“Lĩnh Nam và Giang Nam mưa to nhưng bầu trời bên Vân Châu khô ráo, trẫm dùng hỏa lôi trời lại mưa…Số ngươi thật tốt, thậm chí…” Chu Ninh Sâm lắc đầu, “Thậm chí bị thương nghiêm trọng như vậy vẫn có thể sống sót…”
Y không biết trong lòng đang có tư vị gì, máu trên người gần như chảy hết, y không tốt số như Từ Yến Chu, y nhất định phải chết.
Giá như, giá như lúc ấy Từ Yến Chu chết rồi…Chu Ninh Sâm ngừng suy nghĩ, bây giờ dù nói gì cũng đã chậm, không còn kịp nữa rồi.
Mùi vị bị mũi tên cắm vào thân thể không dễ chịu chút nào, đau đớn khiến y run rẩy, Chu Ninh Sâm lại hỏi: “Ấu Vi đâu?”
Trần Hải, Lưu Vĩ Trạm, Sở Hoài, Chu Tước Vệ, người nào cũng vì Từ ấu Vi mà đến.
Từ Yến Chu nói: “Nàng rất tốt.”
Chu Ninh Sâm nhìn chàng hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Nàng sống tốt là được…Có phải Sở Hoài, có phải hắn…”
Y muốn hỏi có phải Sở Hoài thích Từ Ấu Vi hay không, hai người bọn họ là gì của nhau, Sở Hoài cự tuyệt ban hôn, ở cửa thành, tại nơi này, Từ Ấu Vi đã vì Sở Hoài mà rút đao đâm y, rốt cuộc giữa bọn họ là gì.
Từ Yến Chu: “Ngươi muốn hỏi cái gì, hỏi Sở Hoài có phải thích xá muội ta không sao? Ngươi xứng được biết ư?”
Ánh mắt Từ Yến Chu lộ rõ vẻ không vui: “Từ khi ngươi hạ lệnh đuổi Từ gia đi, ngươi nên hiểu phải tránh xa nàng, không được quấy rầy nàng nữa.”
Chu Ninh Sâm gần như cạn lực, cố sức quay đầu nhìn xuống dưới, sau này y muốn quấy rầy cũng không thể, Từ Ấu Vi cũng không muốn đến, dáng vẻ khi chết của y quá khó coi, sợ sẽ dọa đến nàng.
Chu Ninh Sâm gắng gượng nói tiếp: “Đối với chuyện của Từ gia đều do ta gây nên, không liên quan đến những người khác, hy vọng ngươi đừng trị tội họ…”
Từ Yến Chu không phản ứng lại, thời điểm Chu Ninh Sâm đối phó với chàng, y có bỏ qua cho người nhà của chàng không.
Lư thị, Cố Diệu, Từ Ấu Vi, Từ Yến Nam người nào cũng vô tội.
Trên đường gian khổ không cần nói, Từ Yến Nam còn suýt nữa chết đói.
Tâm chàng không lớn như vậy, chàng đánh đến đây chỉ vì muốn trả thù, có oán báo oán.
Ngọn lửa trong thành chiếu sáng màn đêm thành một màu đỏ rực, âm thanh chém giết gần kề, Từ Yến Chu giương cung nhắm thẳng vào trái tim Chu Ninh Sâm.
Chàng muốn tự tay giết y.
Đổ nhiều máu như vậy Chu Ninh Sâm vô số lần nghĩ rằng y sẽ chết ngay lập tức, nhưng khi đối mặt với cái chết vẫn sợ hãi.
Theo bản năng muốn trốn, nhưng vừa vặn phía sau là tường thành.
Bức tường lõm xuống một khối bố trí cho cung thủ bắn tên, Chu Ninh Sâm muốn đưa tay bắt lấy thứ gì đó nhưng chỉ đụng vào bức tường gạch thô ráp, để lại dấu tay đẫm máu, sau đó rơi thẳng xuống.
Mũi tên nhọn từ trên cao bắn ra.
Chu Ninh Sâm trừng lớn hai mắt nhìn màn đêm đen nhánh, vầng trăng sáng lạnh và những ngôi sao nhỏ xung quanh, ngoài ra không còn gì khác.
Y vẫn duỗi cánh tay ra, tiếng gió kêu vù vù bên tai, bức tường thành đứng lặng ở đó gần trăm năm đã xuất hiện những vết loang lổ, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu y là gương mặt của Từ Ấu Vi.
Bọn họ gặp nhau khi còn trẻ, ngày Vĩnh Thân Vương Phi tổ chức yến tiệc thưởng hoa, nam nữ được sắp xếp chỗ ngồi riêng biệt, y bèn mượn cớ đi ra ngoài trèo lên bậc thang cạnh tường nhìn trộm nàng.
Vừa vặn khi đó Từ Ấu Vi quay đầu lại, nàng gật đầu với y một cái rồi hốt hoảng quay lưng đi.
Chu Ninh Sâm suýt ngã.
Sau này kế vị, mỗi lần gặp lại nàng y đều thống khổ không thể chịu đựng.
Rơi từ trên đầu thành xuống chỉ trong nháy mắt, nhưng Chu Ninh Sâm lại cảm thấy như trải qua một đời.
Một tiếng trầm vang, những bông hoa máu bắn lên cao rồi rơi xuống, ánh mắt y trợn to mất đi hơi thở.
Từ Yến Chu đứng trên đầu thành nhìn xuống dưới một chút, hạ lệnh: “Chỉnh quân.”
Hoàng đế Đại Sở đã chết, Sở quân tan tác.
Gió đêm thổi qua giúp hạ nhiệt, Từ Yến Chu phân phó: “Sở Hoài, ngươi dẫn người đi thăm dò tình hình trong hoàng cung.”
Sở Hoài từng nhậm chức thống lĩnh ngự lâm quân, đối với hoàng cung quen thuộc đến từng ngõ ngách: “Ta sẽ đi ngay.”
Trong hoàng thành vẫn còn ngự lâm quân, Chu Tước Vệ, càng là những lúc thế này càng phải thận trọng.
Thân ảnh Sở Hoài biến mất ở cửa thành, chiến sự tạm dừng, đất trời trở nên tĩnh lặng.
Ngoại thành, năm ngàn người chịu trách nhiệm bảo vệ lương thảo, những tướng sĩ bị thương được chuyển về đây băng bó.
Cố Diệu và Từ Ấu Vi đi theo hỗ trợ quân y, đổi vải thưa, nấu nước nóng, sắc thuốc nấu cơm, bận bịu đến mức đầu óc choáng váng.
Từ Ấu Vi xắn tay áo, trên trán có vài giọt mồ hôi chảy ra, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, nàng bê chậu nước lên giặt sạch vải thưa dính máu.
Chẳng biết vì sao trong lòng nàng cảm thấy có chút bất an.
“Tẩu tử…”
“Sao vậy?”
“Thấy hơi lo cho bọn họ.” Nàng gượng cười: “Không hiểu vì sao lại thế nữa.”
Đám Từ Yến Chu đang công thành, đánh trận có thắng sẽ có thua, thương vong và chết chóc, đao kiếm không có mắt.
Cố Diệu chợt nghĩ đến chiếc kim bài, cho đến bây giờ vẫn chưa biết chủ nhân của nó là ai.
Kẻ này rất có khả năng đang ở thành Thịnh Kinh.
Nàng khẽ nhíu mày, minh thương dễ tránh nhưng ám tiễn khó phòng, quả thực rất nguy hiểm: “Ấu Vi, muội còn nhớ đã nhìn thấy kim bài có hoa vặt trên mặt trái ở chỗ nào không?”
Từ Ấu Vi đè huyệt thái dương, thật sự nghĩ không ra.
Chỗ này ở ngoài kinh thành, cỏ cây phồn thịnh, hoa dại khắp nơi giúp tâm tình trở nên trấn định hơn, trước đây nàng thích nhất những thứ này.
Vốn yêu hoa cỏ nên nhà nào có tiếng hoa quý cỏ thơm nàng sẽ không nhịn được mà đến thưởng thức.
Rốt cuộc đã gặp hoa văn kia ở đâu, phải chăng ở trong phủ Vĩnh Thân Vương.
Vĩnh Thân Vương Phi thường xuyên tổ chức những yến tiệc thưởng hoa, trong phòng ấm trồng mẫu đơn, nguyệt cung hoa*, hải đường, tuyết phu nhân.
(*) Hoa quỳnh
Đẹp nhất là bạch tuyết tháp*, mỗi khi hoa nở trông như những bông tuyết chồng lên nhau.
(*) Mẫu đơn trắng
Từ Ấu Vi chợt hỏi: “Tẩu tử, hoa văn đó có phải hoa mẫu đơn không?”
Hoa tiết trên đó rất phức tạp, Cố Diệu không thể nhìn ra, nàng chỉ đơn giản cảm thấy nó rất đẹp: “Cho dù phải hay không, nếu thật sự là người của Vĩnh Thân Vương cần phải báo cho huynh trưởng muội biết.”
Từ Ấu Vi gật đầu: “Không lo nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tẩu tử, chúng ta mau đi thôi.”
Cố Diệu vội vàng dắt ngựa đến đi cùng Từ Ấu Vi, nàng dẫn theo vài người chạy thẳng đến cửa thành.
Màn đêm đen nhánh, vầng trăng treo trên cao soi rõ đường đi, vó ngựa lướt qua như tàn ảnh, chẳng mấy chốc đã chạy đến cửa thành Thịnh Kinh.
Hai người nhảy xuống ngựa, cổng thành đã bị đánh vỡ, cách tường thành không xa có một vũng máu, ngoài cửa thành chỉ có lính canh.
Cố Diệu siết chạy dây cương, hỏi: “Từ tướng quân đang ở đâu?”
“Khoảng một khắc trước mấy người tướng quân đã vào thành.”
Cố Diệu khẽ gật đầu: “Vẫn còn kịp.”
Bên trong thành dấu vết loang lổ khắp nơi, trên mặt đất vẫn còn vụn gỗ, vải vụn và chiến kỳ cháy rụi.
Trong chốc lát các nàng đã đuổi kịp đội quân.
Cố Diệu cưỡi ngựa chạy qua: “Đại tướng quân, chờ đã.”
Từ Yến Chu quay đầu lại, nhìn thấy Cố Diệu chàng không thể tin vào mắt mình, chớp mắt một hồi mới hỏi: “A Diệu…Sao nàng tới đây, nơi này rất nguy hiểm, quay về đi.”
Sở Hoài đi thăm dò tin tức đã trở về, có thể đánh.
Bên trong hoàng thành chỉ có ngự lâm quân và cấm vệ quân trấn thủ, mấy ngàn người, rất dễ đánh.
Nay chỉ còn lại hoàng cung chưa công phá, không nên trì hoãn sang ngày mai.
Vốn dĩ Từ Yến Chu muốn đợi chiến sự kết thúc sẽ đi đón Cố Diệu, nào ngờ nàng sẽ đến đây.
Cố Diệu: “Ta có chuyện muốn nói với huynh, Ấu Vi đã từng nhìn thấy hoa văn trên mặt trái kim bài trong hoa viên phủ Vĩnh Thân Vương.”
Từ Ấu Vi tiếp lời: “Hoa văn kia nhìn rất giống bạch tuyết tháp, ca ca, trong phủ Vĩnh Thân Vương có rất nhiều loại danh hoa…”
Ban đầu nàng nghĩ rằng đây là hoa văn trên quần áo của người nào đó, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy nó trên người ai, nếu để minh họa cho hoa thì chính là nó.
Từ Yến Chu lập tức hạ lệnh cho đại quân dừng lại, đoạn đường này vẫn chưa gặp Vĩnh Thân Vương, các cửa thành đều có người canh gác khắp nơi, không thể nào chạy thoát được, Từ Yến Chu phân phó: “Binh mã chia làm hai, một đạo trấn giữ trước hoàng cung, một đạo khác đến thẳng phủ Vĩnh Thân Vương.”
Phủ Vĩnh Thân Vương tọa trấn gần cửa thành, biệt phủ lớn nhất dưới chân hoàng thành chính là phủ Vĩnh Thân Vương.
Trước cửa phủ có hai con sư tử đá, miệng ngậm ngọc châu.
Cánh cửa màu đỏ hết sức uy nghiêm, gõ cửa phụ là đầu sư tử, dưới ánh lửa nổi bật lên một màu vàng đỏ.
Cửa lớn đóng chặt, bên trong yên tĩnh im lặng, Từ Yến Chu hạ lệnh: “Trực tiếp phá cửa.”
Cửa phủ Vĩnh Thân Vương không giống cửa thành, đụng vài cái đã mở ra.
Cửa vừa phá, quan binh lập tức bao vây.
“Bắt toàn bộ người trong phủ Vĩnh Thân Vương chờ xử trí, cẩn thận một chút.”
Trong vòng hai khắc, người của quý phủ đều bị trói lại, dẫn đầu là Vĩnh Thân Vương phi, bà ta bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn qua không giống người đã bốn năm mươi tuổi.”
Sắc mặt Vương Phi tái nhợt, trên đầu cài trân châu sáng lấp lánh.
“Tại sao, tại sao lại bắt bọn ta?” Vĩnh Thân Vương Phi dùng sức giãy dụa vài cái, thế nhưng càng giãy dây thừng càng thít chặt.
Từ Yến Chu hỏi: “Vĩnh Thân Vương đâu, cả Chu Ninh Tự nữa?”
Son phấn cũng không che giấu được sắc mặt tái xanh: “Vương gia…Ta không biết Vương gia đi đâu, A Tự, A Tự cũng không biết đang ở chỗ nào…”
Vĩnh Thân Vương Phi vô cùng hoảng sợ, cố gắng trấn định tinh thần: “Các ngươi là ai, dựa vào cái gì bắt ta!”
***
Gà: Chu Ninh Sâm kiểu vì ta yêu nàng nên ta phải giết huynh trưởng của nàng =]]]
Chính thức tạm biệt chế Sâm, chuẩn bị chào đón tân triều nào.