Editor: Gà
Phó Tấn Sinh đang giảng thế nào là thần, thế nào là vương, phải làm người như thế nào, kiến thức của ông sâu rộng, nói có sách mách có chứng, vô cùng sinh động thú vị.
Nhưng Từ Yến Nam lại không có tâm tình để nghe.
Cậu giơ tay lên: “Tiên sinh, con có thể nghỉ ngơi một lát không?”
Phó Tấn Sinh gật đầu: “Mùa hè quả thật oi bức, tiểu công tử không muốn đọc sách là điều đương nhiên.”
Vậy nhưng Từ Yến Nam lại chẳng phải vì nóng mà lười đọc sách, dĩ nhiên cũng một phần vì nguyên nhân này, chỉ là…
Nay đã chuyển về tướng quân phủ, đây là nơi cậu đã sống từ nhỏ, một tiểu viện tử, trong viện có một cây đa lớn, khi còn nhỏ Từ Yến Nam thích nhất là trèo lên cây chơi.
Trong viện còn có một thư phòng, tịnh phòng và phòng bếp nhỏ, cái gì cũng có, cách bày trí đều giữ nguyên như ngày trước.
Tuy rằng không còn tìm thấy cây kiếm gỗ, nhưng huynh trưởng đã làm lại một cái mới, cậu vô cùng thích.
Từ Yến Nam dẫu còn nhỏ tuổi nhưng vẫn biết trong nhà nhiều tiền, phất nhanh sau một đêm.
Hôm đó rất nhiều thứ được nâng về nhưng trưởng tỷ vẫn nói nhà mình rất nghèo, A Nam đệ phải dụng tâm đọc sách.
Từ Yến Nam phấn khích nói: “Tiên sinh, nhà con hết nghèo rồi nha.”
Phó Tấn Sinh biết rõ từ lâu, có một câu người nghèo chí không ngắn, vẫn có vài phần đạo lý.
Vọng tử thành long*, còn ở Từ gia, Từ Yến Nam rất hiểu chuyện nghe lời, nhưng khi trải qua thay đổi thăng trầm thì những điều này vẫn chưa đủ.
(*) Vọng tử thành long (望子成龙) nghĩa là hy vọng con trai mình là người thành đạt.
Sau này cậu sẽ là thân vương, có lẽ còn ở một vị trí cao hơn, bây giờ cậu còn nhỏ phải học càng nhiều càng tốt, Phó Tấn Sinh chỉ hận không thể đem cả tất cả sở học trong một đời truyền hết cho cậu.
Ông nói: “Yến Nam, con không thích đọc sách à, chẳng lẽ không cảm nhận được sự phong phú khi nắm bắt kiến thức sao?”
Từ Yến Nam lại đáp: “Nhưng mà Tiên sinh ơi, chơi cũng rất thích mà, con chơi một ngày sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vui đến nỗi buổi tối ngủ không yên!”
Phó Tấn Sinh thầm nghĩ, chẳng trách, chẳng trách mấy ngày nay vẫn luôn ngáp dài vào ban ngày, hóa ra vì ham chơi.
Ông chủ trương lên kế hoạch kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, về phần Từ Yến Nam muốn chơi vẫn nên giao cho Từ Ấu Vi và Cố Diệu, cậu nhóc rất nghe lời trưởng tỷ và tẩu tử của mình.
Từ Yến Nam mang khuôn mặt nhỏ nhắn chạy đến chỗ Cố Diệu và Từ Ấu Vi, hai người đang chụm đầu vào một bức vẽ, chính là bản đồ trạch viện phủ Vĩnh Thân Vương.
Từ Yến Nam đi đến chào hỏi: “Tẩu tử tốt, tỷ tỷ tốt.”
Từ Ấu Vi ngạc nhiên: “A Nam sao lại tới đây?”
Cậu ho khan một tiếng: “Hôm nay đệ nghỉ học, muốn chơi một ngày.”
Từ Ấu Vi nhíu mày: “Không muốn học, thân thể không khỏe chỗ nào, hay là quá nóng?”
“Không phải, đệ cảm thấy nhà ta đã có nhiều tiền, không cần đệ phải đọc sách để tương lai kiếm tiền nuôi gia đình nữa.”
Nụ cười trên mặt Từ Ấu Vi đanh lại, việc này do nàng chưa suy tính kỹ, nói dối dù sao vẫn là nói dối, dẫu rằng muốn tốt cho Từ Yến Nam thì vẫn không đúng.
Nàng nói: “A Nam, là tỷ tỷ không đúng, tỷ xin lỗi đệ được không?”
“Quên đi, đệ đọc sách cũng đã hiểu không ít đạo lý, sẽ không trách tỷ.”
Ánh mắt Từ Ấu Vi hết sức chân thành: “Lừa đệ là tỷ không đúng, nhưng mà đệ nhìn xem đệ đã học được rất nhiều kiến thức, hiểu được trong sách nói những đạo lý gì.
Mặc dù tỷ ép đệ học, nhưng kiến thức là do đệ tích lũy được nha.”
Từ Yến Nam: “…”
Cố Diệu khẽ tằng hắng: “Tỷ tỷ của đệ nói rất đúng.”
Nghe thấy tẩu tử tán thưởng, Từ Ấu Vi càng muốn nói nhiều hơn: “A Nam đọc sách vì bản thân mình, bây giờ mặc dù trong nhà đã có chút tiền lẻ, không cần lo ăn lo uống, nhưng chẳng may một ngày nào bỗng nhiên không còn tiền thì sao?”
Nàng nói lời thấm thía: “Cho nên, đọc sách là cho bản thân mình.”
Từ Yến Nam mặt mày vô cảm: “Người lớn các người lấy đâu ra nhiều đạo lý như vậy, có phải đặc biệt bịa ra để lừa gạt một đứa trẻ như đệ không?”
“…”
Từ Yến Nam ré lên: “Đệ biết ngay mà.”
Cố Diệu có thể hiểu Từ Yến Nam muốn chơi: “A Nam, không cần đọc sách mỗi ngày, sẽ cho đệ nghỉ, đệ muốn nghỉ bao lâu?”
Lỗ tai Từ Yến Nam giật giật, vẻ mặt nghiêm nghị cũng từ từ lấy lại bình tĩnh, cậu vươn ngón tay ra đếm: “Mười ngày nghỉ nửa ngày?”
Nói thật, Cố Diệu hơi có chút đau lòng, Từ Yến Nam thực sự rất hiểu chuyện: “Bảy ngày có thể nghỉ một ngày, một tháng nghỉ bốn ngày, đệ muốn nghỉ bốn ngày nào thì nghỉ ngày đó, như vậy được không?”
Đôi mắt Từ Yến Nam phát sáng: “Thật sao?”
“Sau khi đệ làm xong hết bài tập Phó tiên sinh giao cũng có thể làm những việc khác, đệ có thích gì không?”
“Có! Đệ thích cung tên, thích bắn chim, thích ăn ngon.”
“Vậy tẩu tử sẽ làm nhiều món ngon cho đệ.”
Từ Yến Nam gật đầu thật mạnh, như vậy quá tuyệt, tẩu tử đối với cậu thật tốt.
Từ Ấu Vi nhìn đệ đệ ngốc nhà mình, chẳng phải ngày nào tẩu tử cũng làm đồ ăn ngon đấy sao, có điều nàng cũng rất vui, Từ Yến nam thực sự ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nàng hỏi: “A Nam, vậy bây giờ đệ muốn làm gì?”
Đã có hy vọng, giờ đây cảm thấy đọc sách không còn quá khó khăn nữa, huống chi Phó tiên sinh giảng bài thú vị, cậu thích nghe.
Từ Yến Nam rất rộng lượng, tỷ tỷ đã xin lỗi cậu, cậu sẽ không so đo với tỷ ấy.
“Bây giờ đệ đi hoàn thành bài tập Phó tiên sinh đã giao.”
Từ Yến Nam vui sướng đi ra khỏi phòng, giống như một mầm cây non đang vươn dần về ánh mặt trời.
Từ Ấu Vi nhẹ giọng: “Mỗi lần đệ ấy chơi là không hãm lại được, phải quản thật chặt.”
Cố Diệu mỉm cười: “A Nam đang tuổi ham chơi, hiếm khi cố gắng như vậy.”
“Còn phải chăm chỉ nhiều hơn, nếu không sẽ lấy roi vọt bắt đệ ấy học.” Từ Ấu Vi mỉm cười, tiếp tục chỉ lên bản vẽ hỏi: “Tẩu tử, Vĩnh Thân Vương phủ này giữ lại làm gì?”
Trong vương phủ rất nhiều bức tường đã bị phá nát, nếu không bị hỏa lôi bắn phá thì sẽ là một nơi ở lý tưởng.
Sửa chữa mất thời gian công sức, không bằng hủy toàn bộ.
Ở thành Thịnh Kinh, mỗi tấc đất là tấc vàng, Cố Diệu hỏi Từ Ấu Vi: “Ấu Vi có ý kiến gì không?”
Có thể dùng để xây thành phủ Vĩnh Thân Vương, chắc chắn phong thủy nơi này rất thịnh, hơn nữa lại gần hoàng cung, Cố Diệu muốn xây dựng làm phủ công chúa.
Nay đại cục đã định, Từ Yến Chu đăng cơ chỉ là vấn đề thời gian, mọi thứ đều phải chuẩn bị.
Đăng cơ, tế trời, chiếu cáo thiên hạ.
Phủ quận chúa, thân vương phủ đều phải tu kiến*.
(*) Tu kiến: Xây dựng, sửa chữa
Cố Diệu quan sát thấy mảnh đất Vĩnh Thân Vương phủ này rất tốt, bên trong có hòn non bộ và một hồ nước trong, những nơi còn lại Từ Ấu Vi muốn sửa đổi như thế nào sẽ làm theo ý nàng ấy.
Từ Ấu Vi sửng sốt nửa ngày, nàng chớp mắt: “Tẩu tử…Ý của tẩu là tặng phủ Vĩnh Thân Vương cho muội?”
Cố Diệu gật đầu: “Ừ, ta và ca ca muội đều có ý này, thích không?”
Từ Ấu Vi hít một hơi thật sâu, trước mặt Cố Diệu nàng chưa bao giờ phải che giấu cảm xúc, thích chính là thích, không thích chính là không thích, cần gì phải che đậy.
“Thích cực kỳ.”
“Nhưng mà lớn quá, ở đây sẽ rất trống trải.”
“Sau này muội thành thân rồi sẽ không còn thấy trống trải nữa.” Cố Diệu rất mừng, Từ Ấu Vi cũng gật đầu, nàng có thể tự mình quản lý việc tu sửa phủ đệ.
Từ Ấu Vi khẽ thở dài: “Tẩu tử, tẩu nói gả cho người ta, nhưng có ai chịu đến cửa cầu thân đâu.”
Một phần vì hiện tại có quá nhiều việc, thậm chí huynh trưởng còn bận bịu xoay vòng vòng thì Sở Hoài sẽ được bao nhiều thời gian rảnh đây.
“Hơn nữa, muội cũng không dễ dàng thành thân đâu, huynh ấy trì hoãn càng lâu càng phải chuẩn bị thật nhiều sính lễ!”
Cố Diệu nhịn không được muốn cười: “Ừ, tuyệt đối đừng để hắn cưới muội về dễ dàng như vậy.”
Từ Ấu Vi nhân cơ hội cáo trạng: “Nhưng huynh trưởng vẫn luôn cảm thấy muội là gái lỡ thì, chỉ ước gì muội gả ra ngoài ngay hôm nay thôi.”
Cố Diệu khẳng định: “Yên tâm, ta sẽ làm chủ cho muội.”
Từ Ấu Vi đã nghĩ ra phải sửa phủ đệ như thế nào, đầu tiên phải làm một cái sân thật đẹp để Cố Diệu ở lại, đến lúc đó hai người sẽ cùng ở bên trong uống rượu ăn thịt, vui sướng biết bao nhiêu.
Nàng cười cong cong đôi mắt thành vành trăng non: “Cảm ơn tẩu tử!”
Các công việc ở Vĩnh Thân Vương phủ đã được định ra, nhưng vì còn nhiều trạch viện xung quanh bị hỏa lôi phá hủy, cần phải chỉnh đốn kịp thời.
Nơi nào bị phá hỏng đều ghi vào danh sách, sau đó phái người đến sửa chữa.
Các nhà đều đóng cửa không ra ngoài, tâm tình hoảng sợ vẫn chưa lắng xuống, nghe được tin phong phanh bên ngoài đại cục đã định, Từ Yến Chu còn phái người đến sửa nhà, bọn họ mới dần dần dám ra ngoài.
Bầu trời bên ngoài bao la rộng lớn, vầng thái dương treo cao và trong lành, các con đường trong thành đã được quét dọn sạch sẽ, chẳng qua khắp cửa ngõ đầu đường sẽ có quan binh canh giữ.
Các đại thần trong triều viết tấu chương đưa đến tướng quân phủ, mấy chục bản tấu chương đều muốn hỏi một vấn đề, khi nào tân đế đăng cơ?
Tân đế Từ Yến Chu đang ngồi bên cạnh Cố Diệu, nâng một tô mì thơm nức lên ăn, đây là bữa ăn khuya của chàng, bởi vì về muộn nên Cố Diệu đặc biệt làm.
Sợi mì sau khi trụng qua nước lạnh có vị đậm đà, thơm mùi lúa mì, nước dùng nấu bằng thịt ninh đậu tương, màu sắc lạ mà đẹp mắt.
Từ Yến Chu lại chia cho Cố Diệu một phần nhỏ: “Nàng ăn một ít đi, ăn không hết thì đưa cho ta.”
Hai người ăn cùng nhau sẽ ngon miệng hơn, Cố Diệu im lặng nhưng Từ Yến Chu lại nói rất nhiều.
Chàng vừa ăn vừa nói: “Văn thư đã được chuyển đi khắp nơi, phỏng chừng ngày mai sẽ dán hoàng bảng chiếu cáo thiên hạ.”
Học theo Cố Diệu dùng đũa cuốn mì thành một miếng dễ ăn: “Yến Nam quá nhỏ, còn phải đợi thêm mấy năm nữa.”
Làm hoàng đế không dễ dàng chút nào, những chuyện lớn nhỏ trong triều đều cần hoàng đế đưa ra quyết sách, nhưng lúc này Từ Yến Chu chỉ muốn được ở bên Cố Diệu cùng làm ruộng nuôi heo, du sơn ngoạn thủy hoặc trấn thủ biên quan, canh giữ vùng trời Tây Bắc còn tốt hơn làm hoàng đế rất nhiều.
Cố Diệu nói: “Hôm nay Yến Nam vừa đến đây, đệ ấy đọc sách đã rất mệt mỏi, gánh nặng trên người cũng không nhỏ.”
Trước kia thì muốn kiếm tiền nuôi cả nhà, bây giờ lại muốn chăm chỉ đọc sách.
Lúc nhỏ Từ Yến Chu cũng không chuyên tâm đọc sách, luôn tìm cách trốn học.
Chẳng qua khi đó một phòng đầy người nói trốn cũng dễ, hiện tại Từ Yến Nam chỉ có một mình, dù cậu muốn cũng không có cái gan này.
Từ Yến Chu không giành thiên hạ để Từ Yến Nam trở thành một vương gia nhãn tản ăn uống chơi bời.
Từ Yến Nam đọc sách mệt mỏi còn chàng phải chạy đi chạy lại cả ngày, phơi thân dưới nắng độc, thậm chí một ngụm nước giếng cũng không được uống, rốt cuộc ai mệt hơn ai?
Từ Yến Chu: “Học hành mệt mỏi chứng minh hắn rất cố gắng, lát nữa ta sẽ ghé sang nhìn xem hắn chăm chỉ như thế nào?”
Cố Diệu: “…Đệ ấy còn nhỏ, huynh đừng ép buộc quá đáng.”
Nàng chỉ ăn vài miếng rồi dừng đũa, Từ Yến Chu đành cho hết vào bát của mình: “Không phải ta ép, huynh trưởng như cha, thân là huynh trưởng tất nhiên ta phải kiểm tra đệ ấy, trước kia vì không có thời gian, sau này sẽ thường xuyên hơn.”
Từ Yến Chu lùa vài hớp xong tô mì, đem bát đũa đi rửa: “A Diệu, ta đi một lát sẽ về ngay, nàng đợi ta.”
Chàng thật sự muốn xem Từ Yến Nam đọc sách mệt mỏi kiểu gì.
Từ Yến Nam đang nằm trên giường lớn, xoay xoay cẳng chân.
Cậu thông minh nên hôm nay hoàn thành bài tập rất sớm, tẩu tử đã nói chỉ cần làm xong bài là được, còn gì vui sướng hạnh phúc bằng nằm trên giường rung chân?
Từ Yến Nam vui vẻ đến mức muốn bay lên, hôm nay tẩu tử còn làm món điểm tâm dẻo lạnh bằng gạo nếp rất ngon, chỉ có hai cái, cậu ăn một cái còn một cái cậu giữ lại để buổi tối ăn.
Gió đêm mát mẻ, thổi hiu hiu dễ buồn ngủ, ngày thường vào giờ này cậu còn phải ngồi vào bàn luyện chữ.
Từ Yến Chu đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy dáng vẻ ngái ngủ của Từ Yến Nam, liền gõ cửa rồi đẩy vào.
Từ Yến Nam sợ tới mức giật mình: “Ca ca ca, sao huynh lại đến đây!”
Từ Yến Chu cau mày: “Nói chuyện cho đàng hoàng.” Học gà gáy cái gì.
Từ Yến Nam bò từ trên giường xuống, đứng trước mặt Từ Yến Chu: “Huynh trưởng, bài tập hôm nay đệ đã làm xong hết rồi.”
“Làm xong thì tốt, ta kiểm tra xem.”
Từ Yến Nam nhỏ tuổi nhưng rất thông minh lém lỉnh, bảo làm xong bài mới được chơi thì cậu nhất định sẽ hoàn thành, dẫu Từ Yến Chu kiểm tra học thuộc hay giải thích ý nghĩa cậu đều có thể đáp lại trôi chảy.
Từ Yến Nam lại cam đoan với huynh trưởng một lần nữa, dù ham chơi cũng không bỏ quên việc học, nhưng vì sao mặt huynh trưởng càng ngày càng đen thế kia?
Từ Yến Nam đều trả lời đúng hết, sao chàng có thể không biết xấu hổ mà trách phạt, chàng đành phải dặn thêm một lần: “Xem như có cố gắng, nhưng không được lười biếng.”
“Đệ biết, huynh trưởng yên tâm.”
“Không hiểu cái gì phải hỏi, đừng sợ làm phiền tiên sinh.”
“Đệ nhất định sẽ chăm học hỏi thật nhiều, huynh trưởng yên tâm.”
Từ Yến Chu khá hài lòng, vẫn hiểu bên nào nặng bên nào nhẹ, không quá ham chơi đã rất hiếm thấy.
Chàng gật đầu, dư quang thoáng nhìn thấy một vật hình tròn làm bằng sứ trên giá sách, hình như bên trong còn đựng thứ gì đó.
Chàng hỏi: “Cái gì kia?”
Đó là điểm tâm mà Cố Diệu làm cho cậu, Từ Yến Nam đã giấu ở chỗ cao nhất mà cậu có thể với tới.
Tại sao huynh trưởng lại nhìn thấy!
“…Đó là một cái chén sứ.”
“Ở đâu ra, tẩu tử làm cho đệ?”
Từ Yến Chu vươn tay lấy xuống, Từ Yến Nam phải kiễng chân lên còn chàng chỉ cần cúi người xuống là lấy được.
Trong bát là một cái bánh dẻo trắng trẻo, tròn xoe, tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Từ Yến Nam tiếp tục nhất mạnh: “Đây là tẩu tử làm cho một mình đệ, chỉ một mình đệ thôi, vì đệ nghiêm túc đọc sách nên tẩu tử làm đồ ăn ngon cho đệ.”
Từ Yến Chu có chút ghen tức, tên tiểu tử thối này đã được ăn ngon uống tốt còn làm đồ ăn riêng cho nó làm gì.
Chàng tùy tiện rút một quyển sách ra, lật đến một trang nào đó hỏi: “Đây là câu chuyện gì?”
Từ Yến Nam đã có thể nhận ra tất cả các mặt chữ, cậu không tin huynh trưởng không hiểu những chữ này.
Từ Yến Chu nhắc lại lần nữa: “A Nam, đây là câu chuyện gì?”
Từ Yến Nam trả lời: “Truyện Khổng Dung nhường lê…Ca ca, bánh này cho huynh đấy.”
Lúc này Từ Yến Chu mới xoa đầu cậu nhóc: “Ừ, đọc sách rất tốt, biết vận dụng những gì đã học.”
Nhả ra một khối điểm tâm Từ Yến Nam không thấy hối hận, dù sao cũng là cho huynh trưởng ăn, cho huynh ấy hết hai khối cũng không sao.
Nhưng mà, đó là tẩu tử làm riêng cho cậu, cậu còn muốn để giành đến tối mới ăn mà.
Từ Yến Chu bưng điểm tâm về, nghĩ một hồi vẫn không ăn mà mang vào phòng: “A Diệu.”
Cố Diệu đang trải đệm giường: “Huynh cầm cái gì vậy?”
“A Nam cho ta, nói rằng đọc đến câu truyện [Khổng Dung nhường lê] cảm thấy đồng cảm.”
“Đệ ấy cho thì huynh lấy luôn? Sao lại lấy đồ ăn của một đứa nhỏ chứ?”
“Đệ ấy nói nàng làm riêng cho đệ ấy ăn, người khác không có nên ta muốn nếm thử.”
Cố Diệu chợt cảm thấy chua xót trong lòng: “Vậy sau này làm cái gì sẽ để lại một phần cho huynh nhé, được không?”
Từ Yến Chu gật gật đầu: “Được, nàng ăn chưa, nàng ăn trước đi.”
Cố Diệu đã làm loại bánh nếp này một buổi chiều, giã cơm nếp làm vỏ, nhân được đánh với sữa và lòng trắng trứng, dùng khối băng để làm lạnh ăn rất mát.
Vị ngọt thanh giải nhiệt.
Lúc làm xong Từ Ấu Vi, Lư thị và Lý thị đều được nếm thử, vì không làm nhiều nên không để lại cho Từ Yến Chu.
“Ta không ăn, ngày sau dù làm cái gì nhất định sẽ giữ lại cho huynh một phần.”
Từ Yến Chu gật đầu nói: “Nàng ăn cũng giống nhau mà.”
Mấy thứ như điểm tâm ngọt kỳ thật Từ Yến Chu cũng không thích, chàng cắn thử một miếng: “Hình như hơi chua.”
Cố Diệu ngửi ngửi, quả thật có mùi chua, cuối tháng sáu trời nóng, làm từ buổi chiều để giành đến tối rất nhanh bị hỏng.
Cũng may Từ Yến Chu lấy về, để Từ Yến Nam ăn vào…
“Đừng ăn nữa, hỏng rồi.” Ngày mai lại làm cho Từ Yến Chu cái khác, món này phải làm rồi ăn ngay.
Từ Yến Chu gật đầu đồng ý: “Vậy không ăn nữa, rửa mặt chải đầu đi ngủ thôi.”
Chàng thật sự rất mệt, trong thành hay ngoài thành, khắp nơi đều gửi tấu chương đến tướng quân phủ, mặc dù có Phó Tấn Sinh hỗ trợ xử lý nhưng phần lớn công việc đều đè nặng lên vai chàng.
Hai người nằm xuống giường, Từ Yến Chu nắm chặt tay Cố Diệu: “Ta đã thông tri cho Lễ bộ, đại điển đăng cơ và đại điển phong hậu sẽ làm cùng một ngày.”
Trước kia chàng vẫn luôn nghĩ, người khác có gì Cố Diệu nhất định phải có thứ đó, những gì người khác không có nhưng Cố Diệu phải có.
Chàng muốn đăng cơ cùng ngày với đại điển phong hậu, hiềm nỗi thời gian hơi gấp rút.
Chàng vẫn luôn muốn được bái được lại một lần, tam thư lục kết, kiệu tám người nâng, cái gì cũng phải bổ sung.
Chỉ sợ Cố Diệu sẽ cảm thấy gấp gáp.
Chàng lại nói: “Tô thị vẫn ở Dục Tú Cung, đợi nàng ta khỏe lại một chút sẽ lập tức chuyển đến Trấn Quốc Tự…Thiên hạ này do ta giành được, sẽ không nạp phi mà bọn họ cũng không dám nhiều lời.”
Tim Cố Diệu run lên, nàng và Từ Yến Chu cùng nhau đi đến hiện tại, nàng sợ rằng chàng sẽ biến thành một người khác.
Thân là vua một nước luôn có thần tử bên cạnh can gián, việc riêng của Từ Yến Chu cũng biến thành quốc sự.
Nàng hỏi: “Định ngày lành chưa?”
Từ Yến Chu đáp: “Ngày ba tháng bảy là một ngày tốt, vẫn còn bảy ngày nữa.”
Đầu tiên là nắm tay, sau đó chàng vươn tay ôm chặt eo Cố Diệu, buổi tối mát mẻ dù ôm như vậy cũng không thấy nóng.
“Có phải hơi gấp gáp không, vẫn chưa chuẩn bị được gì cả?”
“Đại điển đăng cơ hết thảy đều giản lược, những việc khác nàng đừng lo, đã chuẩn bị xong.”
Giá y được Lư thị bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái, váy cưới lớn màu đỏ thêu hình phượng hoàng vàng kim.
Vốn dĩ Lư thị không định thêu phượng hoàng vàng kim, nhưng nếu không thêu chim phượng hoàng sẽ cảm thấy tiếc hận trong lòng.
Dự tính lễ thành thân cũng chỉ có người một nhà bọn họ, dẫu thêu phượng hoàng cũng không cần lo sợ, nếu muốn bổ sung phải làm thật chỉn chu nhất.
Bà lấy trân châu ở chỗ Cố Diệu kết thành một chiếc mũ phượng, Từ Yến Chu đã được xem qua, rất đẹp, Cố Diệu mặc hồng y nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Cố Diệu chợt đánh vào bàn tay chàng: “Chuẩn bị từ lúc nào, sao ta không biết!”
“Là nương làm, vì ta muốn bổ sung lễ bái đường và động phòng hoa chúc cho nên đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu.
A Diệu, dù ta không tạo phản thì những thứ này vẫn phải có.”
Chàng đã nghĩ đến và cũng chuẩn bị từ lâu, chàng vẫn chưa được nhìn thấy Cố Diệu mặc giá y màu đỏ, nhất định sẽ rất đẹp.
Sống mũi Cố Diệu cay cay, Từ Yến Chu cẩn thận như vậy nàng rất vui.
Nàng nói: “Ta thật mong chờ đến ngày ba tháng bảy.”
Từ Yến Chu: “Ta cũng rất mong chờ, ta đã chờ hơn chín tháng để động phòng hoa chúc rồi.”
Một phần vì không nỡ, phần khác vì chàng cảm thấy như vậy sẽ không tôn trọng nàng, ngày ba tháng bảy chỉ còn cách bảy nữa là đến, rất nhanh thôi.
Lễ Bộ dự định được mấy ngày, gần nhất là ngày ba tháng bảy, quả thực có chút gấp gáp, ngay cả cát phục vẫn chưa làm xong.
Nhưng nếu không phải ngày ba tháng bảy, Từ Yến Chu chỉ hận không thể đại hôn luôn vào ngày mai.
Khởi binh tạo phản chẳng phải vì muốn có những ngày bình an đấy ư, nhưng bây giờ chính vụ chồng chất, bận bịu chân không chạm đất, chỉ sau một ngày dài bận rộn lúc này mới được nhìn thấy Cố Diệu.
Ánh trăng sáng xuyên vào trong phòng, Từ Yến Chu ghé sát lại hôn lên má Cố Diệu: “Ta chỉ hận không thể biến ngày mai thành ngày ba tháng bảy.”
Hôm sau là một ngày mưa dầm.
Những hạt mưa như giọt châu, xua tan cái nóng mùa hè.
Người của triều đình đi các nơi dán hoàng bảng, bấy giờ dân chúng mới biết thiên hạ không còn là Đại Sở.
Hoàng đế Đại Sở Chu Ninh Sâm hoang ngược vô đạo, mưu hại Từ gia, khiến một vạn tướng sĩ phải bỏ mạng tại Ô Ngôn Quan.
Đại tướng quân khởi binh, đem tro cốt của Sở Hoàng rắc trên lãnh thổ Tây Bắc tế các vong linh.
Thiết lập tân triều thành Vân Châu, sửa Thịnh Kinh thành Yến Kinh định làm quốc đô, ngày ba tháng bảy cử hành đại điển đăng cơ và đại điển phong hậu, ngày hôm sau là lễ tế trời.
Tân triều bắt đầu, bách phế đãi hưng*.
(*) Bách phế đãi hưng(百废待兴): rất nhiều việc đang chờ hoàn thành.
Trải qua một trận chiến, các thành đều nhận lấy thiệt hại dù lớn hoặc nhỏ, đặc biệt là Ngu Thành và Từ Châu.
Việc cấp bách hiện tại chính là phải tu sửa nhà cửa, bổ sung mạ ngoài đồng, tháng sáu sắp trôi qua và chỉ còn hơn ba tháng nữa sẽ đến mùa thu hoạch, có được một năm tốt đẹp hay không còn phải phụ thuộc vào lần thu hoạch vụ thu này.
Giang Nam và Lĩnh Nam đều là vùng chịu mưa lớn kéo dài, mùa màng cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, người dân sống tốt hay không phụ thuộc vào sản lượng lương thực.
Lưu Vĩ Trạm trở về Vân Thành một chuyến, truyền thánh chỉ xong hắn lập tức về thẳng tướng quân phủ.
Bầy heo trong tướng quân phủ đã sinh trưởng rất nhiều, kẻ sĩ ba ngày không gặp cũng phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Vân Thành nuôi heo, Túc Châu cũng nuôi, Tương Dương và Lĩnh Nam đều nuôi heo.
Không chỉ có heo mà còn có gà, ngỗng, cá, dê…
Chẳng qua những thứ này đều là của Cố Diệu, Lưu Vĩ Trạm quay về nhà hắn ở Thịnh Kinh tìm được không ít tiền, hắn cũng có thể tự mua cho mình một số gia sản.
Heo mẹ đẻ heo con, trứng gà ấp nở gà con, một đám liu tiu chẳng mấy chốc đã biến thành thịt và trứng.
Lưu Vĩ Trạm bỏ tiền ra mua một ít, làm một cái chuồng heo nhỏ rồi tích tiểu thành đại nuôi từ từ, trong vòng chưa đầy một năm tuyệt đối sẽ bành trướng hơn Cố Diệu.
Hắn chuẩn bị trở về sẽ đến gặp Từ Yến Chu xin từ quan, kỳ thật cũng không cần từ quan, chỉ cần nói một tiếng là được, sau đó hắn sẽ cởi giáp quy điền, thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn*.
(*) Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam sơn(Hái hoa cúc dưới bờ rào phía đông, nhàn nhã ngắm núi ở phía nam) – Bài thơ Âm Tửu Kỳ của Tào Điềm.
Nhưng Từ Yến Chu chưa đợi Lưu Vĩ Trạm kịp mở miệng đã nói: “Ngươi tới thật đúng lúc.”
***
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp tục làm ruộng!