Editor: Gà
Sắc trời bên ngoài đã tối, ngọn nến đỏ vẫn còn cháy dở, dưới chân nến rơi rất nhiều giọt lệ, Từ Yến Chu vén tấm rèm lên: “Một lát nữa rồi ngủ tiếp, ăn cơm trước nhé.”
Chậu băng trong tẩm cung đã dùng hết, không khí có chút nóng bức, tùy ý khoác tấm chăn mỏng trên người, tuy đã được tắm rửa qua một lượt nhưng vết đỏ trên da không thể nào rửa trôi, trang dung đã tẩy nhưng khắp người bị bắt nạt một lần nên đuôi mắt có phần ửng hồng.
Cố Diệu chỉ muốn ngủ, nàng lắc đầu đáp: “Không muốn ăn.”
Buổi sáng cũng không ăn được bao nhiêu, sau một hồi náo loạn trên người càng vô lực, Từ Yến Chu hưng phấn động tay động chân, suốt một buổi chiều đều ở trên giường, dẫu gọi phu quân bao lần cũng không chịu dừng lại.
Tên lừa đảo.
Từ Yến Chu đuối lý, nhưng không thể không ăn cơm, chàng nói: “Đừng ngủ, ta sẽ mang cơm vào ngay.”
Cơm canh vẫn luôn được giữ ấm, Từ Yến Chu lấy cơm và thêm băng vào chậu, sau đó ngồi bên giường khẽ gọi: “A Diệu, có cơm rồi.”
Cố Diệu mở mắt ra nhìn chàng, trên người nàng không mặc quần áo, Từ Yến Chu vội vàng mang quần áo tới.
Một kiện vải lụa mỏng màu đỏ thích hợp mặc trong ngày hè, chẳng qua lại quá mỏng, mặc cũng giống như không mặc.
Cố Diệu mặc quần áo vào, dù sao cũng mới làm xong, Từ Yến Chu không dám nói gì nàng.
Vốn dĩ có linh tuyền nên hiện tại nàng cũng không quá khó chịu, cơm canh sớm đã làm xong, có cháo, bánh bao nhỏ, rau xanh và thịt hấp, không vì trở thành hoàng đế mà mặc sức lãng phí.
Cố Diệu nâng chén cháo lên uống, cháo vừa chín tới, hạt gạo mềm mịn, rau xanh xào trong veo ngon miệng, Cố Diệu hơi đói bụng nên nàng nghiêm túc ăn cơm, không hề biết Từ Yến Chu căn bản chưa ăn được miếng nào.
Từ Yến Chu nuốt không trôi, quần áo quá mỏng, vốn chàng còn cảm thấy y phục này khá đẹp, bây giờ xem ra tự làm tự chịu, tự chuốc lấy cực khổ, chàng bắt nạt người ta đến mức bây giờ không thể chạm vào.
“A Diệu…”
Cố Diệu ngẩng đầu, trông thấy Từ Yến Chu ăn uống chậm chạp bèn hỏi: “Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị?”
Từ Yến Chu nói trái lương tâm: “Hợp khẩu vị, chỉ là ta đang vui vẻ, rất rất vui.”
Chàng lại hỏi: “Ăn xong ngủ luôn sao, như vậy không tốt cho lắm nhỉ?”
Cố Diệu ngây người: “Có gì không tốt.”
Khóe mắt nàng ửng hồng quyến rũ, một cái liếc mắt cũng đủ câu người, nhưng chàng rất hiểu Cố Diệu, chỉ cần nghe giọng điệu có thể nghe ra hỉ nộ.
Chàng vội đáp: “Rất tốt, ta ăn xong cũng ngủ.”
Ăn no rồi ngủ sẽ không tốt cho tiêu hóa, vẫn nên vận động một chút, nhưng Từ Yến Chu căn bản không dám nói ra.
Chàng từng miếng từng miếng ăn xong phần cơm của mình, sau đó ngồi ngắm Cố Diệu chuyên chú, đợi nàng ăn xong chàng thu dọn bát đũa đem ra ngoài, bây giờ nghỉ ngơi cũng tốt, ngày mai sẽ sớm đến thôi.
Có điều, sau bữa tối Cố Diệu không còn mệt mỏi như vậy nữa, nàng rút một quyển sách ra ngồi đọc dưới ánh đèn, sách này nàng mượn ở chỗ Trương Tiên Ngôn mang về.
Hiện tại đã vào đầu tháng bảy, là thời điểm mùa màng phát triển nhất, phía Giang Nam và Lĩnh Nam chịu qua trận mưa lớn không biết sản lượng sẽ như thế nào, trồng trọt và cày nông đều phải dựa vào sắc mặt ông trời.
Nếu thu hoạch không tốt, đây lại là năm đầu tiên Từ Yến Chu đăng cơ.
Nếu tập trung rải linh tuyền và làm cỏ bón phân, thu hoạch ở phía bắc Lĩnh Nam chắc hẳn không tồi, nhưng vùng đất Tây Bắc không màu mỡ bằng thổ nhưỡng Giang Nam, kết quả như thế nào vẫn chưa đoán được.
Từ Yến Chu không muốn đụng đến sách, càng không muốn Cố Diệu đọc, hôm nay là ngày động phòng hoa chúc của bọn họ, vì sao Cố Diệu không chịu nhìn chàng?
Lượn đi lượn lại hai vòng xung quanh phòng rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Diệu: “A Diệu.”
Đôi mắt Cố Diệu vẫn dừng trên trang sách: “Làm sao vậy?”
Chàng bảo: “Nàng nhìn ta đi, việc đọc sách để sang ngày mai, hôm nay chỉ được nhìn ta thôi.”
Cố Diệu đặt sách xuống, hai người nhìn nhau một lúc Từ Yến Chu bỗng nhiên đứng lên: “A Diệu, nàng qua đây, ta cho nàng xem thứ này.”
Từ Yến Chu lôi kéo Cố Diệu đi đến bên giường, nhấc tấm nệm lên, bên dưới được rải đầy táo đỏ, đậu phộng và long nhãn hạt sen.
“Nàng nhìn xem, do ta thả đó, sợ nàng bị cấn nên ta đã đặt một tấm đệm giày lên, từ nay chúng ta sẽ ngủ trên những thứ này.”
“Chỉ ngủ thôi không đủ, còn phải ăn.” Chàng kéo Cố Diệu ngồi xuống.
“Chúng ta cùng ăn đi.”
Chàng nhặt một quả táo đỏ lớn nhất: “Ăn cái này trước.”
Cố Diệu nhận lấy trái táo nhét vào miệng.
Từ Yến Chu cũng ăn một trái, nhổ hạt ra rồi tách hai củ đậu phộng, trực tiếp đút vào miệng Cố Diệu, tiếp theo là long nhãn.
Hạt sen khô nên hai người chỉ ăn một hạt, Từ Yến Chu dường như đã làm ảo thuật lấy ra một chén chè hạt sen nhỏ.
Mùa hè rất thích hợp để ăn hạt sen, mùi thơm ngào ngạt bay đến, nhưng Từ Yến Chu vẫn chưa cho mà tiếp tục đưa một viên trái táo qua: “Phải ăn táo trước.”
Trình tự không thể sai.
Cố Diệu: “…”
Nàng đã từng được ăn hạt sen, hương vị ngọt ngào thơm ngon, thực sự muốn ăn thêm lần nữa, nàng chớp mắt hỏi: “Vẫn phải ăn táo đỏ sao?”
Theo lý thuyết là như vậy, ăn hai lần chính là hai đứa nhỏ, chàng đáp: “Đúng.”
Ba đứa chắc chắn sẽ có một nữ nhi, đợi Cố Diệu ăn xong chàng mới đưa hạt sen cho nàng: “Nàng ăn đi.”
Cố Diệu bưng bát, đệm rất dày không lo cấn người: “Phu quân, cứ để thế này à?”
Từ Yến Chu gật đầu xác nhận: “Ừ.”
Đại cát đại lợi, lại là thứ ăn được, nhưng đây là đồ vật mang đến may mắn cho hôn nhân nên chàng không muốn ăn hết, vẫn nên thả ở đó là tốt nhất.
Hai người đã bóc một đống bỏ cạnh giường, Từ Yến Chu dọn dẹp sạch sẽ thì ngoài trời đã tối mịt, chàng dịch ngọn nến cách xa một chút rồi nhắc nhở Cố Diệu: “Nên nghỉ ngơi thôi.”
Cố Diệu nằm bên trong, chiếc giường này quá lớn, Từ Yến Chu lập tức vớt người trở về: “Không được nằm xa như vậy.”
Nàng đẩy chàng ra: “Nóng.”
Từ Yến Chu: “Ta đi lấy băng.”
“Chàng đừng đi, cũng không nóng đến vậy.” Thời gian trước Từ Yến Chu chưa hoàn toàn khỏe mạnh thân thể thường xuyên lạnh lẽo, bây giờ đổi lại thành Cố Diệu, có thể vì linh tuyền.
Nàng giữ chặt tay Từ Yến Chu: “Ngủ đi.”
Thuở đầu lập quốc phải nghiêm khắc thực hiện kế hoạch tiết kiệm, nàng cũng không muốn để Từ Yến Chu rời đi.
Chàng thuận thế đem người ôm vào ngực, cảm giác lành lạnh rất thoải mái.
“Ngủ thôi.” Rất nhanh sẽ đến ngày mai.
Ngày hôm sau lại là một ngày nắng đẹp.
Cố Diệu ngủ sớm tỉnh cũng sớm, Từ Yến Chu phải lên triều nên nàng đến Thọ Khang Cung.
Lư thị đã ngóng trông nàng đến từ lâu, cho cung nhân lui xuống, bà nắm tay Cố Diệu nhẹ giọng hỏi: “A Diệu, sao con dậy sớm như vậy?”
Bà là người từng trải nên mỉm cười bảo: “Nhanh ngồi xuống.”
“Mẫu hậu ở trong cung có quen không?”
Lư thị gật đầu đáp: “Đều tốt, hết thảy đều rất tốt.”
Bà là Thái hậu, người trong cung đều hầu hạ rất cẩn trọng, chỉ là bên cạnh có nhiều người không được tự nhiên cho lắm.
Bà thầm nghĩ, có lẽ thêm mấy ngày nữa sẽ quen thôi.
Cố Diệu mỉm cười, trong hoàng cung chỉ có Thọ Khang Cung và Vị Ương Cung là có người ở, những nơi khác khá quạnh quẽ, cung nhân đều cẩn thận hầu hạ, một câu cũng không dám nói nhiều, ở vị trí cao chính là như vậy: “Mẫu hậu có thể cho gọi Ấu Vi tiến cung nói chuyện với người.”
Lư thị cũng nói: “Ừ, không bao lâu nữa cũng nên chuẩn bị hôn sự cho nàng, tương lai sẽ chẳng còn được nhìn thấy nhiều.”
Con cái của bà, Từ Yến Chu thì đăng cơ làm hoàng đế, Từ Ấu Vi sắp thành thân, tiểu nhi tử chuyên tâm đọc sách và sắp được phong Vương lập phủ.
Lư thị còn gì mà chưa hài lòng, bà cười nói: “Cũng có làm vài việc cho đỡ buồn chán, người bên dưới tìm được mấy gói cải dầu, ta muốn trồng trong cung, chắc hẳn đến lúc đó sẽ được ăn rau xanh.”
Bà cũng muốn thử nấu ăn, thi thoảng sẽ đưa một ít sang cho đám người Cố Diệu, khi nào có tôn tử lại làm cho đứa nhỏ ăn.
Cố Diệu gật đầu: “Như vậy cũng tốt, con sẽ trồng cùng mẫu hậu.”
Lư thị không cho: “Để nương tự làm, không trồng được mới đến hỏi con.”
Hai người hàn huyên một lát, giữa trưa Từ Yến Chu lại đây dùng cơm, dùng bữa xong phu thê bọn họ hồi Vị Ương Cung.”
Cố Diệu thay y phục: “Buổi chiều ta muốn xuất cung một chuyến.”
Từ Yến Chu gật đầu: “Ừ, nàng muốn đi đâu?”
“Đi nhìn bá tánh một chút rồi xem thử việc gây giống chăm bón như thế nào, sau đó đến tướng quân phủ, sẽ về sớm thôi.” Nàng kiễng chân lên hôn chàng một cái, “Chàng phải ở lại cung xử lý mọi chuyện thật tốt, ta sẽ mang điểm tâm về cho chàng.”
Từ Yến Chu nào cần điểm tâm, chàng nắm tay Cố Diệu nói: “Khi nào trở về, ta sẽ xuất cung đón nàng.”
“Ta sẽ sớm trở về, chàng không cần đón.”
“…Được rồi, trờ về phải hôn ta mười lần.”
Cố Diệu: “…”
Từ Yến Chu đang vẽ ra viễn cảnh đẹp đẽ, tại sao không phải là hôn một trăm lần nhỉ.
Cố Diệu chỉ thuận miệng đáp ứng, dẫu sao Từ Yến Chu cũng sẽ lật lọng, lúc đó nàng không đồng ý là được: “Ừ, hôn mười lần.”
Từ Yến Chu tiễn Cố Diệu ra đến cửa cung, sau đó trở lại trắc điện Vị Ương Cung, nơi này hiện tại chính là Ngự thư phòng, chàng muốn nhanh chóng xử lý hết tấu chương, sớm xuất cung tìm Cố Diệu.
Cố Diệu cưỡi ngựa ra hoàng cung, nàng đến gặp Lý thị trước sau đó đến tướng quân phủ, người một nhà ở chung thời gian dài bỗng nhiên tách ra nhất thời vẫn chưa quen.
Từ Yến Nam thật sự rất nhớ Cố Diệu, trước kia cậu một bữa đọc sách, một bữa luyện công, ngày nào cũng có một đống đồ ăn ngon, chỉ cần có đồ ngon cậu lại như được tiếp thêm động lực, hận không thể đọc nhiều thêm mấy quyển sách.
Nhưng mà hôm qua, chẳng có gì để ăn.
Từ Ấu Vi vạch trần: “Hôm qua đệ ăn đâu có ít, nào là giò heo, chân giò rồi thịt viên, Từ Yến Nam, đệ xem mặt của đệ đã tròn nhẵn ra thế kia.”
“Đệ còn đang lớn mà, ăn nhiều mới cao thêm được.” Từ Yến Nam hôm qua không đọc sách, tháng này chỉ còn lại ba ngày nghỉ nhưng bây giờ mới đầu tháng.
Hôm nay không có đồ ăn ngon, cậu không có động lực để đọc sách.
Phó tiên sinh hôm nay không đến, Từ Ấu Vi chịu trách nhiệm giám sát việc học hành của Từ Yến Nam: “Đệ xem mình có phong phạm của một vương gia không hả?”
Sau đại điển đăng cơ đã có thánh chỉ, phong Từ Yến Nam lên làm Yến Vương, Từ Ấu Vi thành trưởng công chúa, phong hào Tĩnh An, Lư thị là Thái hậu.
Quốc đô Vân Châu tên là Yến Kinh, Từ Yến Nam được phong làm Yến Vương tôn quý, nhưng mà Tĩnh An, Từ Ấu Vi chỉ cảm thấy huynh trưởng đang ám chỉ nàng nên im lặng một chút.
Yến Vương, còn gì không vừa ý?
Từ Yến Nam hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ thấy đệ giống một Vương gia ở chỗ nào, Vương gia còn phải đọc nhiều sách như vậy sao, thật uổng cho ca ca làm hoàng đế, đệ đường đường là một Yến Vương nhưng một ngày hưởng phúc cũng không có.”
Từ Ấu Vi ghét bỏ: “Đệ mới bây lớn mà đã học đòi hưởng phúc?”
“Tỷ không nhắc đệ suýt nữa quên tỷ từng gạt đệ một chuyện.” Từ Yến Nam cầm bút lên, “Aiz, tỷ đi đi, đệ phải làm bài tập thật nhanh lát nữa còn đi chơi.”
Từ Ấu Vi không quản được đệ đệ, đành đứng dậy: “Đệ cố gắng đọc thêm sách, ta đi đây.”
Nàng vừa ra sân đã nghe thị nữ báo: “Công chúa, Hoàng hậu nương nương đến.”
Hai mắt nàng lập tức sáng lên: “Ta biết rồi, mau chuẩn bị điểm tâm, đúng rồi, không được để Vương gia biết.”
Từ Yến Nam phải nghiêm túc làm bài tập, không thể sao nhãng.
Hiện nàng vẫn ở phủ tướng quân, nàng rất nhớ Lư thị và Cố Diệu, chỉ nhớ huynh trưởng một chút xíu.
Cố Diệu dắt ngựa vào chuồng rồi đến tiền thính, Từ Ấu Vi chạy ra từ bên trong: “Tẩu tử! Tẩu về rồi!”
Cố Diệu thật sự rất vui khi nhìn thấy Từ Ấu Vi: “Ừ, trở về nhìn xem, mọi thứ vẫn ổn chứ?”
Từ Ấu Vi tủi thân đáp: “Không ổn chút nào!”
Trẻ con khóc sẽ có kẹo ăn, tốt nhất là giữ tẩu tử ở lại tướng quân phủ luôn.
“Rất nhớ tẩu, đêm nay tẩu đừng đi nhé, giường trong phòng muội cực kỳ lớn, chúng ta sẽ ngủ chung nhau!”
Cố Diệu đưa tay xoa đầu nàng ấy: “Ta quay về thăm chuyện chăm bón, nếu muộn sẽ không đi nữa.”