Editor: Gà
Từ Ấu Vi: “Thật sao? Vậy một lát nữa muội sẽ cho người vào cung truyền lời.”
Từ Ấu Vi sống trong phủ tướng quân từ nhỏ, nơi này càng khiến nàng thêm tự do tự tại.
Nàng kéo tay Cố Diệu hỏi: “Tẩu tử, chúng ta làm cái gì bây giờ?”
Cố Diệu đáp: “Dựng một cái lều ấm trong hoa viên, trồng ít đồ ăn.”
Trồng lúa mạch và đậu phộng, lúa mạch có thể làm chắc bụng còn đậu phộng đem ép dầu, bốn mẫu đất, hai mẫu dùng để đối chiếu xem rốt cuộc bón phân gia tăng được bao nhiêu sản lượng.
Hiện giờ mỗi một mẫu đất đại khái có thể cho ra hơn hai trăm cân, năng suất mỗi mẫu rất thấp nên Cố Diệu muốn mở bốn mẫu, đậu phộng hai mẫu lúa mạch hai mẫu, đợi khi thu hoạch sẽ cân lại.
Trong chuyện trồng nông sản, việc chọn hạt giống là quan trọng nhất, sau đó lưu lại, hạt giống được phân chọn từ thế hệ này sang thế hệ khác, năng suất trên mỗi mẫu sẽ cao hơn.
Hạ nhân tướng quân phủ bận rộn suốt một buổi chiều cũng xem như thu dọn được bốn mẫu đất, chưa vội dựng lều, chờ thả hạt giống xong dựng cũng không muộn, Cố Diệu nhìn mặt rời đã ngả về phía tây, chân trời nhiễm một mảnh hồng hà liền nghĩ xem có nên quay về hay không.
Từ Ấu Vi mang đến một ly nước mật ong, đồ đạc các nàng đã mua sắm trên Ngọc Khê Sơn vẫn còn giữ lại, toàn bộ đều đặt trong tướng quân phủ, trong đó có hai vò mật ong.
“Tẩu tử uống nước đi.” Từ Ấu Vi đưa nước mật ong qua rồi nói: “Muội vừa cho người tiến cung báo với huynh trưởng một tiếng, sắc trời đã tối, trên đường không an toàn, tẩu tử đừng quay về nữa.”
Cố Diệu gật đầu, nếu vậy có thể rải thêm được ít hạt giống.
“Đừng vội nấu cơm, buổi tối ăn mì lạnh, làm việc thêm một lúc nữa.”
Người nhiều làm việc nhanh, cày ruộng, tưới nước, gieo hạt, bón phân, mỗi người một luống, chưa đến nửa canh giờ đã gieo hết hạt giống.
Cố Diệu phủi tay: “Ấu Vi, chúng ta đến phòng bếp nấu cơm thôi.”
Mặt trời đã xuống núi, chỉ còn dư lại một chút ráng màu đỏ tươi, trên tầng không lơ lửng một mảnh trăng non cực đẹp mắt.
Từ Ấu Vi vui sướng nhảy nhót trong lòng, với nàng mà nói Cố Diệu chính là tỷ tỷ ruột thịt, chỉ tiện nghi cho ca ca nhà nàng, Từ Ấu Vi múc nước rửa tay sạch sẽ rồi đáp lời: “Vâng, muội sẽ nhóm lửa rửa rau!”
***
Từ Yến Chu duyệt tấu chương hết một buổi chiều, hiện tại loại sổ con nào cũng đều dâng hết đến chỗ chàng, đọc đến choáng váng đầu óc.
Duyệt xong hết tấu chương thì sắc trời đã tối.
Đưa mắt ra ngoài hỏi cung nhân bên cạnh: “Hoàng hậu đã về chưa?”
Cung nhân đáp: “Còn chưa trở về.”
Từ Yến Chu buồn bực một hồi, đã giờ nào rồi, tại sao còn chưa trở lại.
“Ngươi đi xem thử, mà thôi, trẫm tự mình đi.”
Rời khỏi ngự thư phòng chàng ra thẳng cửa cung, nghênh diện với một thị nữ đang đi đến.
Chàng nhận ra đây chính là nha hoàn của Từ Ấu Vi, sau khi Từ gia bị xét nhà tất cả nha hoàn cùng gia đinh đều bị bán đi, vài ngày trước vừa mới được tìm về.
Lòng chàng chợt cảm thấy có chuyện không ổn.
Thị nữ vừa trông thấy Từ Yến Chu vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Hoàng thượng…Công chúa sai nô tỳ tiến cung truyền lời, người nói sắc trời đã tối trên đường không an toàn, Hoàng hậu nương nương đêm nay sẽ tá túc tại Yến Vương phủ.”
Từ Yến Chu: “…”
Hiện tại ban ngày đều có Cấm Vệ quân tuần tra khắp thành Yến Kinh, không an toàn chỗ nào?
Trời sắp chuyển lạnh, đã đến lúc chỉ hôn cho Từ Ấu Vi.
Chàng là thân ca ca, nên ngàn chọn vạn tuyển muội phu.
Đầu tiên là luận võ chọn rể, sau đó lại so văn chọn rể xem nàng ta còn có thời gian cho thị nữ truyền lời nữa không.
Từ Yến Chu sốt ruột cưỡi ngựa đến tướng quân phủ.
Quả thực đã muộn, khi chàng đến phủ trời đã tối hẳn.
Tấm biển lớn trên cánh cổng màu son đã thay đổi, trên tường được treo đèn lồng, lính canh dụi dụi mắt, “…Hoàng thượng?!”
“Trẫm tự vào, không cần thông truyền.”
Từ Yến Chu chưa đi đến đại sảnh đã nghe thấy tiếng cười từ bên trong truyền đến, thật náo nhiệt.
Từ Yến Nam lớn giọng: “Tẩu tử, đệ muốn ăn thêm chén nữa! Món trứng sốt tương này ngon quá!”
Giọng nói của Cố Diệu rất dịu dàng: “Vậy ăn thêm chén nữa, buổi tối không nên ăn quá nhiều.”
Từ Ấu Vi vứt bỏ hết dáng vẻ của một quý nữ: “Đệ là heo sao, đã ăn hai chén rồi vẫn muốn ăn thêm.
Đệ nghĩ cho huynh trưởng một chút, một mình huynh ấy ở trong cung rất đáng thương, chẳng biết đã ăn gì chưa.”
Từ Yến Chu phải cảm tạ Từ Ấu Vi đã nhớ đến chàng.
Chàng vừa định bước vào thì thấy Cố Diệu nói: “Ăn xong ta sẽ trở về, sáng mai quay lại đây.”
Động tác dưới chân chàng dừng lại, đang muốn quay người đi về bỗng nghe thấy Từ Ấu Vi nói: “Tẩu tử…Ở lại đi mà, chỉ một đêm thôi, huynh trưởng cũng đâu đáng thương đến vậy.”
Từ Yến Chu: “…”
Chàng nhấc chân bước vào, ngày hè nóng nực, bọn họ ăn cơm cũng không đóng cửa, một người sống đứng chặn trước cửa dọa Từ Ấu Vi hoảng sợ.
Nàng trợn mắt nhìn huynh trưởng: “Hoàng huynh sao lại tới đây?”
Từ Yến Chu nhạt nhẽo vặn lại: “Ta không thể tới?”
“Đương nhiên là có thể.” Nàng vỗ vỗ xuống cái ghế bên cạnh: “Hoàng huynh ăn cơm chưa, mau ngồi xuống cùng nhau ăn.”
Nàng và Từ Yến Nam đều ngồi sát bên cạnh Cố Diệu, hiện tại chỉ có thể thiệt thòi huynh trưởng một chút.
Từ Yến Chu: “Chưa ăn.”
Chàng quay sang phía Cố Diệu: “Chẳng phải đã nói sẽ trở về rồi à, sao còn ở lại Vương phủ?”
Giọng chàng rất bình đạm, nhưng Cố Diệu vẫn nghe được một chút u oán trong đó.
Nàng đặt đũa xuống đáp: “Ta thấy sắc trời đã tối nên định ở lại một đêm.
Nơi này là chỗ chàng sống nhiều năm, ta muốn xem thêm một chút.”
Chàng hiểu ý Cố Diệu.
Là bởi vì lúc nhỏ chàng ở tướng quân phủ nên nàng muốn xem nơi mà chàng từng sống, cho nên muốn ở lại.Cũng đúng, chỉ bằng một Từ Ấu Vi thì sao Cố Diệu có thể đồng ý lưu lại.
Chàng gọi: “Từ Yến Nam.”
Từ Yến Nam không dám nói chuyện, cậu cảm giác sau lưng đang toát mồ hôi lạnh, xông thẳng lên trán.
Vội vàng đứng lên: “Hoàng huynh ngồi chỗ này đi.”
Từ Yến Chu đi qua ngồi xuống: “A Diệu, ta còn chưa ăn cơm.”
Mì chỉ nấu vừa đủ, Cố Diệu mỉm cười: “Ta đi nấu mì.”
Từ Yến Chu gật đầu, sau đó lườm Từ Ấu Vi một cái: “Ăn cả buổi còn chưa xong?”
Từ Ấu Vi vội vã nhai nuốt hết chỗ mì còn lại vào miệng: “Huynh trưởng, muội ăn xong rồi.”
Từ Yến Chu lại đánh mắt sang phía Từ Yến Nam, cậu vẫn còn muốn ăn chén thứ ba.
“Huynh, huynh trưởng?”
“Hửm?”
“Huynh trưởng, đệ ăn no rồi, đệ phải quay về ôn lại bài vở, huynh trưởng cứ từ từ ăn.”
Đưa mắt nhìn hai người bọn họ đi xa, chàng nâng bát Cố Diệu lên ăn hết số mì còn lại.
Sợi mì ngâm trong nước mát có vị rất đậm đà, không bị vón cục khi để lâu, sốt trứng rất thơm và có cạn thịt.
Từ Yến Chu ăn xong đứng dậy đi vào nhà bếp.
Trong nhà bếp có tiếng nước sôi, chàng bước vào ngồi bên cạnh bếp lò châm thêm củi.
Cố Diệu quay đầu sang: “Đói bụng lắm phải không?”
Chàng đáp: “Ta đã ăn tạm chỗ mì của nàng rồi.”
Đói, vừa đói vừa giận, chàng rũ đầu xuống: “Bây giờ không đói lắm.”
Cố Diệu mỉm cười: “Sắp xong rồi đây.”
Thả mì sợi vào, nhưng sốt trứng đã gần hết nên Cố Diệu lại xào thêm hai quả trứng gà nữa, trứng xào hành lá lập tức dậy mùi thơm.
Nàng nói: “Làm cho chàng đấy, người khác không có.”
Khóe môi Từ Yến Chu nhếch lên nhưng rất nhanh đã hạ xuống, chàng không dễ dỗ vậy đâu.
Rõ ràng đã hứa, kết quả đi rồi không chịu trở về, nếu không phải chàng đuổi đến đây nhất định Cố Diệu sẽ ở lại Vương phủ.
Chàng khẽ đáp lại một tiếng.
Cố Diệu cúi đầu xuống nhìn chàng, dù đã là Hoàng thượng nhưng trang phục của chàng không lấy màu vàng làm chủ đạo, mà đổi thành trường bào huyền sắc (màu đen), ngồi trên băng ghế nhỏ trông đáng thương vô cùng.
Nàng bèn hỏi: “Vậy chàng muốn ăn gì?”
Từ Yến Chu cầm gậy gạt lửa hỏi chuyện khác: “Thân thể nàng còn khó chịu không?”
Muốn ăn cái gì, ngụ ý rõ ràng.
Cố Diệu: “…Chàng ăn cái này là đủ rồi.” Không khó chịu, nếu buổi chưa còn khó chịu chắc chắn buổi chiều sẽ không đến đây.
Nàng không yếu ớt đến vậy, có điều loại việc này không nền mỗi ngày đều làm.
Từ Yến Chu: “À.”
“Không phải ta muốn, chỉ muốn hỏi xem nàng còn khó chịu không thôi.” Chàng nắm một góc váy của Cố Diệu: “Hửm?”
Cố Diệu: “Đã hết khó chịu rồi.”
“Không khó chịu thì tốt.” Từ Yến Chu cười cười, lặp lại một lần nữa: “Không khó chịu thì tốt.”
Mì đã nấu xong, Cố Diệu bưng trứng gà ra, Từ Yến Chu bê mì đi theo sau.
Cố Diệu ăn thêm một chút, số còn lại Từ Yến Chu giải quyết hết, cuối cùng cũng được no bụng.
Từ Yến Chu không muốn trở về, nếu Cố Diệu đã ở đây chàng ở lại cũng không sao.
Chàng mang chén bát đi rửa sạch sẽ, ngẫm nghĩ một hồi lại đun một nồi nước lớn, lo trước không xấu.
Cố Diệu về phòng thay quần áo.
Cách bày trí trong nhà vẫn như trước, hẳn vì Từ Yến Chu từ nhỏ đã sống ở đây nên có cảm giác cực kỳ thân thiết.
Nàng tắm rửa xong thay một bộ quần áo khác, vạt áo còn chưa kịp cài phía sau đã có một lồng ngực nóng bỏng dán lên, Từ Yến Chu ôm chặt eo nàng, không nói chuyện cũng không làm gì.
Cố Diệu: “Chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi.”
Từ Yến Chu: “Nàng lại quên rồi, lúc nàng đi đã nói sẽ hôn ta mười lần.”
Cố Diệu nghĩ lại nàng quả thực đã từng nói như vậy, nhưng mà….”Tối hôm qua chàng còn nói sẽ thật nhanh thì sao! Chàng mới là người nói không giữ lời! Buông ra, nhanh lên!”
Lông mày Từ Yến Chu lập tức nhảy dựng.
Dưới tình thế cấp bách chàng mới nói như vậy, chẳng phải Cố Diệu cũng đồng ý nhanh một chút hay sao?
Từ Yến Chu chỉ đành buông tay.
Cố Diệu sửa lại vạt áo, trải chăn đệm ra: “Đi ngủ đi, ngày mai còn phải vào triều sớm, từ vương phủ cưỡi ngựa vào hoàng cung ít nhất mất nửa canh giờ, sáng mai chàng phải dậy sớm.”
“Không sao, ta không ngủ cũng được.”
“Không ngủ thì chàng ra ngoài đứng cho muỗi ăn đi, ta muốn ngủ.”
Từ Yến Chu: “Ta ngủ.”
Chàng bò lên giường, cởi hết quần áo không còn một mảnh: “Ngủ thôi.”
Đèn đã tắt, ánh trăng khuất trong tầng mây, đưa tay ra không thấy được năm ngón tay.
Từ Yến Chu nhớ lại khung cảnh tối hôm qua trong lòng liền ấm áp, thân thể cũng bắt đầu nóng lên.
Không giống như bàn tay, cổ họng Từ Yến Chu phát khô, chàng lặng lẽ nắm tay Cố Diệu muốn ôm nàng vào lòng.
Cố Diệu mơ màng sắp ngủ, làm việc nguyên một buổi chiều bây giờ nàng rất mệt.
Cọ cọ vào lồng ngực Từ Yến Chu vài cái, tìm một tư thế thoải mái nhất chìm vào giấc mộng.
Từ Yến Chu kéo người ôm vòng lòng thật chặt, còn làm được cái gì bây giờ, chàng vẫn nên thấy đủ, so với việc ngủ một mình trên chiếc giường lớn trong Vị Ương Cung thì bây giờ đã khá hơn rất nhiều.
Ngày mai, ngày mai sẽ làm.
Gần nửa đêm Từ Yến Chu mới ngủ được, chàng cảm giác chưa ngủ được bao lâu, trời đã rạng sáng.
Ngày mới, khiến tinh thần con người ta khoan khoái, Từ Yến Chu nhìn người trong ngực mà trộm thở dài trong lòng.