Xuyên Thành Chị Gái Ác Độc Của Vai Ác

Chương 7





Tới tiệm cắt tóc rồi.

Mới vừa vào cửa, cửa hàng trưởng liền cười nở hoa.

Thân là đỉnh của đỉnh vip trong tiệm, Cù Vũ Nguyệt hưởng thụ phục vụ tốt nhất.

Cửa hàng trưởng vỗ ngực bảo đảm nói, cửa hàng này có đóng cửa, hắn đều sẽ từ trong nhà xách theo cọ trắng Tony, đi phục vụ đại tiểu thư tôn quý làm tạo hình.

Tony tiếng Trung tên là Vương Tiểu Ni, cửa hàng trưởng vì để hắn cùng khách nhân kéo khoảng cách gần hơn,một lần nữa cho hắn danh tính Trung.

Vì thế hắn liền viết trên huy hiệu:
Tony
Vương Tiểu Ni
Vương Tiểu Ni có một cái dáng người cực tốt, vai rộng eo hẹp, thân cao chân dài, áo sơ mi tao bao màu hoa hồng cùng đôi mắt lạnh lùng đào hoa của hắn phối hợp, thật là hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, nhiều một phân tắc quá, thiếu một phân tắc thiếu.

Hắn gục xuống mí mắt, vuốt mái tóc màu nâu, biểu tình uể oải từ trên sô pha đứng lên, nói: "À, tới, ngồi."
"......" Nói phục vụ cực kỳ tốt cực kỳ tinh xảo đâu? Cô muốn nghe lời nói thổi phồng đến phá cầu vồng.

\(º □ º l|l)/
Tới tới tới, khách hàng chính là thượng đế, khen tôi.

Tiểu tổ tông, cửa hàng trưởng đau đầu mà xoa xoa giữa mày, nói bao nhiêu lần, vị đại tiểu thư này là chén cơm của bọn họ, phải cho cô mùa xuân ấm áp, mùa hè lửa nóng, thái độ lười nhác này sớm hay muộn cũng bức lui đại kim chủ.


Hắn chạy nhanh tiến lên tiếp đón: "Cù tiểu thư, còn mang theo người tới à, vị khách nhân này là......"
Du Nguyệt đáp: "Là em trai tôi, cậu ấy muốn cắt tóc."
"A,ra là vậy, không thành vấn đề." Cửa hàng trưởng hét to một học trò về phía sau, "Tiểu Đỗ, tới, trước mang em trai Cù tiểu thư đi gội đầu."
"Vâng, cửa hàng trưởng."
Cù Khê Xuyên nhìn cô một cái, ánh mắt lóe lên, giống như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn là câm miệng không nói, đi theo Tiểu Đỗ đi rồi.

Du Nguyệt ngồi ở trước gương, đầu ngón tay của Vương Tiểu Ni vén lên một sợi tóc của cô, chậm rì rì mà cuốn hai vòng: "Thắt bím xương cá đi, phần đuôi quấn lên, hai sườn tóc mái cuốn cong, ừ?"
"ừ " tự nhưng có không ít thâm ý làm Du Nguyệt nổi không ít nổi da gà, thì ra Cù Vũ nguyệt thích loại giọng này.

Cười mà không nói ra.

"Được" Du Nguyệt gật đầu đáp trả.

Thu được ánh mắt một bên của cửa hàng trưởng, Vương Tiểu Ni ngầm hiểu, bắt đầu khô cằn mà nói: "Cù tiểu thư, cửa hàng của tôi mới đâyđẩy ra sản phẩm mới nhằm vào đỉnh cấp hội viên VIP, sau này mua sắm, ngài ở nơi này hưởng thụ 88 chiết ưu đãi, chỉ cần......!Chỉ cần bao nhiêu tiền, cửa hàng trưởng?" Vương Tiểu Ni quay đầu lớn tiếng hỏi đến.

Trời ạ! Cửa hàng trưởng một cái tát xuống khuôn mặt tuấn tú của mình, tai tinh chuyên môn này tới khắc hắn đúng không, tối hôm qua, trước khi ngủ không phải còn gọi hắn dặn dò một lần sao? Như thế nào đã quên rồi.

Mẹ nó là bán bảo hiểm, còn có thể bán như thế? Du Nguyệt cách gương, cho Vương Tiểu Ni một cái "Cậu cho rằng tôi là bút hết mực sao?" Ánh mắt: "Nhàm chán, không bằng cậu đổi thành giảng đồ vật đi."
Vương Tiểu Ni nhướng mày, hôm nay Cù đại tiểu thư có điểm không giống nhau: "Đổi cái gì sao?"
"Nói đoạn tướng thanh nghe một chút, đương nhiên freestyle tôi cũng không ngại."
"......"
Du Nguyệt cho hắn một cái cười giả: "Nếu không liền câm miệng, thưởng thức dung nhan mỹ lệ của tôi, cảm ơn."
Thú vị.

Vương Tiểu Ni cười một cái, tiếng nói lười biếng: "Nếu không tôi hát tiểu thư đoạn bạc danh 《 triền núi dương 》?"
Du Nguyệt hơi hơi nhướng mày, không đáp lời.

Hắn liền xướng: "Oan gia ngươi không tới, bạch buồn ta một tháng, lóe người phản vỗ ngoại thang nhi sợi mỏng lượng không triệt......"
Chọc đến nhân viên trong tiệm muốn cười không dám cười, nghẹn cái mặt đỏ thật đỏ.

"......"
Biết chơi chủ, Du Nguyệt ngoan ngoãn: "Được được, cắt đầu đi."
"Cửa hàng trưởng, cửa hàng trưởng! Không tốt......" Học trò Tiểu Đỗ vẻ mặt đưa đám chạy ra, hai tay đều là bọt biển.

"Ồn ào cái gì, không nhìn thấy khách ở đây sao? Ngày thường giáo dục các ngươi tu dưỡng của ngành sản đâu?" Cửa hàng trưởng chạy nhanh ngừng hắn, đem hắn kéo đến một bên, nhỏ giọng hỏi chuyện, "Sao lại thế này."
Tiểu Đỗ bất đắc dĩ mà nói: "Vị khách kia bắt đầu liền hỏi có thể hay không tự mình gội, tôi nói không được, cửa hàng trưởng thấy sẽ mắng, hắn liền gật đầu đáp ứng rồi.

Tẩy đến một nửa, bọt biển không cẩn thận tiến hắn đôi mắt, tôi tính lấy nước giúp hắn rửa, hắn liền giãy giụa lên, tôi dùng sức đè lại hắn, hắn liền giãy giụa đến càng lợi hại, tôi không biện pháp, liền chạy ra tìm ngài."
"Được, tôi đi xem." Cửa hàng trưởng còn chưa có bước vào, Cù Khê Xuyên liền ra.

Đầu của cậu đều là nước, ướt lộc cộc mà nhỏ xuống, thẩm thấu nửa cái áo trên, môi sắc trắng bệch, lông mi hơi thu lại, nhìn qua giống người bệnh nặng.

Du Nguyệt cũng chú ý tới động tĩnh bên kia, ngó mắt qua, Cù Khê Xuyên lại biến thành tiểu đáng thương bất lực, cô khởi động tay chuẩn bị đứng lên, đã bị Tony ấn xuống.

"Tê......" Du Nguyệt nhíu mày, khó hiểu mà liếc hắn một cái.


Vương Tiểu Ni tay ấn trân vai cô vẫn không buông ra, hơi hơi khom người, ở bên tai cô trầm thấp mà nói: "Tôi làm tạo hình có nối với tính tình, phiền toái cù tiểu thư giải thích."
Trong nháy mắt, Du Nguyệt cảm giác chính mình biến thành búp bê Tây Dương trong tay hắn mặc hắn đùa nghịch.

Một người có dục vọng khống chế rất mạnh, không thích đồ ăn thoát ly khống chế, tiềm thức chung, cô định nghĩa vậy về Vương Tiểu Ni.

Cửa hàng trưởng cho Tiểu Đỗ cầm hai cái khăn lông khô lại đây, một cái bỏ ở trên đầu Cù Khê Xuyên, một cái ở trên người hắn, Cù Khê Xuyên cúi đầu không nói, yên lặng chà lau.

Hắn tiếp đón Cù Khê Xuyên ngồi xuống, cầm cái máy sấy giúp hắn ân cần mà thổi, hết sức muốn cho khách nhân quên đi sự không thoải mái, nhưng Cù Khê Xuyên không hề có một chút nhắc tới chuyện vừa rồi
Cửa hàng trưởng nhẹ nhàng thở ra, không tính toán truy cứu liền tốt, cửa hàng lớn chính là có như vậy có phiền toái, trong tiệm bất luận một người khách nhân đều có năng lực làm cửa hàng nhà hắn sụp.

Đậu má, lão tử làm đến 43 tuổi liền về hưu, mua cái đảo nhỏ,mỗi ngày đốt tiền mặt chơi, lão tử muốn bảo dưỡng tuổi thọ.

ヽ(  ̄д ̄)ノ
Vì tránh cho lại ra sai lầm, cửa hàng trưởng tự mình động thủ: "Vị tiểu ca này, cậu muốn cắt kiểu tóc gì? Chúng ta này,tẩy cắt thổi, phục vụ mãnh mẽ như một con rồng, đầu cậu trên tay tôi, đảm bảo sẽ thật vừa lòng." Hắn tích cực đẩy mạnh tiêu thụ.

"Xén."
"Ừ ừ, trừ bỏ xén ra, còn có?" Cửa hàng trưởng chớp chớp đôi mắt, chờ mong hỏi đến, hắn tự mình động thủ chính là cấp bậc của minh chủ, người bình thường cầu đều cầu không được, nhất định phải kinh diễm toàn trường đến chọc trời, làm cho nhóm nhân viên cửa hàng cúng bái cúng bái.

"Không có."
"......"
Kiểu tóc của Du Nguyệtcũng không phức tạp, lão sư Tony lão sư làm theo chức trách nói "Giản lược chính là cực hạn thời thượng", kỹ thuật thành thạo, làm tốt tóc, lại giúp cô hóa trang.

"Có thể." Vương Tiểu Ni lui, làm Du Nguyệt có thể thấy rõ chính mình trong gương.

Kiểu tóc tốt lắm, đem mặt cô hiện ra môi đỏ yêu diễm, tia nhìn thon dài, đem một khí chất thiếu nữ giấu đi, biến thành duyên dáng thành thục, nữ nhân no đủ, quyến rũ trưởng thành nha ~
Du Nguyệt mày nhíu lại, có chút không vui, theo bản năng mà dùng mu bàn tay lau đi, còn chưa đụng tới môi, đã bị Vương Tiểu Ni kiềm chế dừng tay cổ tay: "Đừng nhúc nhích, sẽ xấu." Cô nhìn vào mắt nam nhân cuồng nhiệt trước mắt, ánh mắt hắn giống thưởng thức tác phẩm nghệ thuật nhìn cô.

Trang điểm tốt búp bê Tây Dương phải cẩn thận.

Cái này,cuối cùng cô cũng biết chính mình không thoải mái ỏe đâu.

Du Nguyệt dùng sức mà tránh thoát rớt cổ tay của hắn, ngữ khí lạnh nhạt: "Không tốt."
"Vì cái gì? Khá tốt, cô trước kia vẫn luôn muốn hóa trang loại này, tôi cảm thấy còn không đến thời điểm, hôm nay phát hiện cô tới, trực giác của tôi không sai, kiểu này thuộc về cô, cô hoàn toàn có thể khống chế loại này."
"Tôi là khách hàng, tôi nói không hốt liền không tốt, xóa đi." Cô nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Giống như trước đây liền tốt." Ngữ khí vẫn là hòa hoãn xuống dưới.

"Vậy đi." Vương Tiểu Ni mở ra tay thỏa hiệp, "Hy vọng cô không cần hối hận."
Ha hả, hối hận cái rắm, cô về sau lại không phải không có cơ hội vẽ.

Du Nguyệt một lần nữa trang điểm nhẹ, Cù Khê Xuyên đầu tóc cũng đã cắt xong.

Mái tóc khô thiếu dinh dưỡng đã bị cắt rớt, còn lại là nhu mà mềm tóc đen, cái trán lộ ra.

Mắt cậu không có tóc mái che đậy, không hề trốn tránh, ẩn ẩn hiện ra thuộc về tinh thần phấn chấn nên có của thiếu niên.

Du Nguyệt đánh giá cậu, đấm lòng bàn tay kia một cái, phán kết luận: "Không tồi, nhìn qua thoải mái thanh mát rất nhiều." Không có nhiều tối tăm như trước.

Cù Khê Xuyên có chút mất tự nhiên, nghiêng người đi,sờ sờ tóc mái trên trán.


"Đó là, cửa hàng trưởng tôi ra tay, cho dù là kiểu tóc đơn giản nhất, cũng là đặc biệt nhất trong nghề.

Đầu này đặc biệt đẹp, đặc biệt quý, đúng không?" Cửa hàng trưởng đắc ý dào dạt mà nói, cái đuôi mau vểnh đến bầu trời đi.

"......" Cô phát hiện cửa hàng này đều thích thổi mình đến cầu vồng.

"Cho nên, Cù tiểu thư thật sự không suy xét một chút đẩy phần ăn trong tiệm sao? Hội viên có giá đặc biệt nha!"
"Cửa hàng trưởng, ông có phải hay không có làm bảo hiểm nhân thọ?"
Cửa hàng trưởng vẻ mặt khó hiểu: "Không có, sao lại nói như vậy?"
Du Nguyệt đáng tiếc mà lắc lắc đầu: "Nhân tài, chính là như vậy mai một.

Bên này kiến nghị ông theo chân công ty bọn họ hợp tác, thâm nhập giao lưu."
"......"
Hai người cùng nhau ngồi xe đến trang phục cửa hàng.

Du Nguyệt lấy trang phục định chế của chính mình, là tiểu lễ phục màu trắng, gãi đúng chỗ ngứa cao quý, gãi đúng chỗ ngứa ngoan ngoãn, cộng thêm một chút không dễ phát hiện tâm cơ nhỏ.

Cù Vũ Nguyệt, người này đủ thông minh, chính là ở chuyện của Cù Khê Xuyên...đem chính mình tìm đường chết.

Qua không lâu, Cù Khê Xuyên cũng chọn một bộ trang phục màu đen, giá cả không cao, nhưng mặc ở trên người cậu như là đặt may riêng, trời sinh thật tốt, che không được khí chất cao quý.

Tiểu chú lùn tuy còn không có chân dài trưởng thành, rốt cuộc cũng là thiếu niên.

Du Nguyệt khenmột tiếng: "wow ~ thật soái."
Cù Khê Xuyên mặt có chút hồng, thật mau liền biến mất không thấy, lại bị cô trêu chọc rồi.

A! Còn thẹn thùng.

Đôi mắt trong trẻo của Du Nguyệt cong cong, cười khanh khách nói: " Vẻ đẹp bên ngoài này, chính là trời ban, không có thì thôi có liền thoải mái hào phóng lấy ra.

Soái chính là soái, không cần thẹn thùng, giống chị, liền thật sự rất đẹp, ha ha ha ha......"
Cậu không còn gì để nói, đây là biến đổi pháp khen cô đi?
"Cho nên, cậu thật ưu tú." Du Nguyệt nghiêm mặt nói, "Cù Khê Xuyên, cậu phải hiểu được,cậu so rất nhiều người đều ưu tú."
Cho nên, không cần đồi bại, cậu có thể tốt chứ? Người ưu tú như vậy, nên đứng ở chỗ chói mắt nhất, có mị lực sáng ngời nhất.

Cù Khê Xuyên ngơ ngác mà nhìn cô, trong mắt có ánh sáng chợt lóe..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.