Dù sao mục tiêu của tôi không lớn lao, chỉ muốn sống yên ổn cùng mẹ qua cả đời này.
Thế nên—
"Mẹ à, chúng ta không phải đến để phá hoại gia đình này, mà là để trở thành một phần của nó!"
Mẹ tôi sửng sốt.
"Trình Hạ là em trai của con, cũng là con trai của mẹ. Có thêm một đứa con trai không phải tốt hơn sao?"
Mẹ tôi chần chừ.
Nhưng rõ ràng bà đã dao động.
Tôi tiếp tục thêm chút nữa: "Vả lại, sau này khi con kết hôn, có em trai bảo vệ, ai dám b.ắ.t n.ạ.t con chứ?"
Lấy tôi làm mồi nhử.
Ánh mắt do dự của mẹ ngay lập tức trở nên kiên định: "Mẹ hiểu rồi."
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc đó, qua khóe mắt, dường như có một bóng dáng thoáng qua ở một góc trên tầng hai.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu nhìn, chẳng thấy gì cả.
Chắc chỉ là ảo giác thôi.
Rất nhanh sau đó, kỳ học mới bắt đầu.
Vì là tiểu học nên áp lực không lớn lắm, tan học cũng sớm.
Sau khi tan học, tôi đương nhiên đi tìm Trình Hạ để cùng về nhà.
Nhưng không ngờ, khi đến lớp của cậu ấy, tôi thấy cậu ấy bị vài nam sinh khác vây quanh.
Ác ý từ trẻ con lại càng tàn độc hơn, đặc biệt là từ những đứa trẻ được nuông chiều từ bé.
Một nam sinh đứng đầu ngồi trên bàn trước mặt Trình Hạ, đôi giày thể thao hàng hiệu đắt tiền của cậu ta đạp lên bàn của Trình Hạ, cười đùa: "Trình Hạ, giờ ba mày cưới vợ mới, sau này có đứa con khác, chẳng phải sẽ không cần mày nữa sao?"
Bên cạnh có người hùa theo.
"Đúng rồi, nghe nói mày còn có một cô chị gái nữa à?"
"Hahaha, bây giờ chắc mày không dám về nhà luôn rồi, thằng xui xẻo!"
Mấy đứa đó cười nói ồn ào, cứ tưởng rằng Trình Hạ sẽ tức đến phát khóc.
Nhưng tính tình của Trình Hạ vốn lạnh lùng, cậu đeo ba lô định bỏ đi, giọng điệu không có chút cảm xúc: "Ngụy Nam, tránh ra."
Thấy vậy, cậu nam sinh tên Ngụy Nam nheo mắt lại, rõ ràng có chút không hài lòng.
Đột nhiên, ánh mắt cậu ta lóe lên sự ác ý, rồi cậu ta bất ngờ ra tay, đẩy mạnh Trình Hạ một cái!
Trình Hạ theo phản xạ né tránh, nhưng không ngờ Ngụy Nam lại đẩy hụt, và cậu ta ngã thẳng từ trên bàn xuống!
"Rầm" một tiếng vang lớn, Ngụy Nam ngã sõng soài, vừa nhục nhã vừa đau đớn.
Khi Ngụy Nam loạng choạng đứng dậy, không rõ là vì tức giận hay đau đớn, mặt cậu ta đỏ bừng như gan heo, hét lên: "Mày dám né à!"
Nói rồi, cậu ta lao tới, định quấn lấy Trình Hạ.
Mấy đứa khác thấy vậy cũng vội vàng xông vào giúp.
Trình Hạ làm sao mà địch nổi bốn tay chân của chúng?
Nhìn cảnh này, tôi chẳng còn quan tâm gì nữa, vội vàng xông vào, hét lên như sư tử Hà Đông: "Dừng lại ngay!"
Mấy đứa kia bị tiếng hét của tôi làm giật mình, theo phản xạ quay lại nhìn.
Tôi chống hông, thể hiện khí thế của một người trưởng thành, rồi giơ điện thoại lên: "Mấy đứa nói gì nãy giờ tôi đều ghi âm lại rồi, có muốn tôi đưa cho chú Trình nghe không?"
Nam sinh tên Ngụy Nam cuối cùng cũng nhận ra, nhìn tôi như thể gặp ma: "Cậu, cậu là chị mới của Trình Hạ à?"
Tôi nhướng mày: "Chứ còn ai ở đây nữa?"
Ngụy Nam vốn đã không có lý lẽ, lúc này thấy tôi rõ ràng đang đứng về phía Trình Hạ, nên cậu ta tịt ngòi, lủi thủi kéo đám bạn bỏ đi.
Trước khi đi, tôi còn nghe cậu ta lẩm bẩm đầy khó hiểu: "Lẽ ra cô ta phải ghét Trình Hạ mới đúng chứ..."
Nhưng tôi chẳng thèm để ý, đợi cho cả lớp đã ra về hết, tôi mới bước lên kiểm tra xem Trình Hạ có sao không.
Giọng nói của tôi bất giác lẫn vào chút lo lắng: "Có bị thương không?"
Ngoài trời, hoàng hôn đang buông xuống, bầu trời xa xa phủ một lớp ánh sáng vàng rực rỡ.
Ánh mắt Trình Hạ sáng lên trong sắc vàng đó, đồng tử cậu ấy có chút nhạt màu.
Cậu chỉ nhìn tôi như vậy, giọng nói vẫn còn chút non nớt: "Không sao."
Lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt, về nhà thôi."
"Ừm."
Tôi rất tự nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay cậu ấy và cùng đi về phía cổng trường.
Nhưng chưa đi được mấy bước, tôi cảm thấy Trình Hạ đứng lại.
Quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cậu nhóc đứng đó, ánh mắt phức tạp, như đang đấu tranh điều gì đó, môi mấp máy một chút, nhưng cuối cùng cũng nói ra.
"Cô... tại sao lại tốt với tôi?"
Tôi sững người.
Vậy đã là tốt sao?
Đúng là ngốc nghếch.
Tôi siết chặt tay cậu ấy, mỉm cười nhẹ nhàng: "Vì bây giờ chị là chị của em mà~"
Theo quan điểm của tôi.
Em trai có thể bị tôi b.ắ.t n.ạ.t, nhưng tuyệt đối không thể để người khác b.ắ.t n.ạ.t!