Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính

Chương 20



Tư Vũ kéo lấy Kỷ Lâm chỉ là phản xạ có điều kiện. Bởi vì cho đến bây giờ cứ mỗi lần cô nhớ tới sát khí khổng lồ xung quanh Lục Ngũ gia liền chân mềm, cô nghĩ nếu có người có vận khí tràn đầy như Kỷ Lâm đứng cạn nói không chừng có thể trung hoà một chút – thế nên dưới tình thế cấp bách vội kéo theo Kỷ Lâm.

Chỉ là chạy được nửa đường Tư Vũ mới cảm thấy không ổn. Việc này không liên quan gì đến Kỷ Lâm, cô kéo người ta tới hình như không tốt lắm nhỉ?

Huống chi đối mặt là tên bệnh tâm thần âm hiểm khó dò, chẳng may xảy ra tranh chấp......

Lúc này hai người bọn họ vừa ra khỏi hẻm nhỏ. Chạy đến đường cái, Tư Vũ buông tay Kỷ Lâm, đẩy hắn đi, nói: "Em về khách sạn trước đi, chị còn có chút việc, sẽ về sau."

Kỷ Lâm từ đầu tới đuôi đều không hiểu xảy ra chuyện gì, hắn thấy sự nôn nóng trên mặt Tư Vũ, trong lòng có chút nghi ngờ, vội hỏi: "Chị Tư Vũ, người vừa gọi điện thoại cho chị là ai?"

Vừa dứt lời Kỷ Lâm lập tức cảm thấy câu hỏi này quá mức thân mật, hắn sợ chị gái nghĩ hắn xen vào việc của người khác, vì thế giấu đầu lòi đuôi nói thêm một câu: "Đã trễ thế này, con gái như chị ở bên ngoài rất không an toàn......"

Không hiểu vì sao trong đầu Kỷ Lâm nhớ tới câu nói của Hứa Thanh Uyển, hắn nhớ rõ cô ta nói có người đàn ông xấu xa nào đó muốn thông đồng với chị gái mình phải không?

Kỷ tiểu thiếu gia quên hoàn toàn câu nói nguyên gốc của Hứa Thanh Uyển là: "Tư Vũ thông đồng người khác" - trùng hợp lại đúng với tình hình hiện tại. Chung quy thì trong lòng Kỷ Lâm chị gái của hắn tốt như vậy làm gì có ai không thích? Đương nhiên là người khác muốn câu dẫn cô!

Vừa nghĩ đến khả năng này, Kỷ Lâm dù nói gì cũng không chịu về trước. Hắn muốn nhìn xem người đàn ông xấu xa nào có lá gan lớn đến vậy – dám gọi Tư Vũ ra ngoài lúc nửa đêm!

Kỷ tiểu thiếu gia cực kì lì lợm, Tư Vũ thật sự chống đỡ không được, lại còn kỳ hạn 5 phút đồng hồ của Lục Ngũ gia. Cô đành từ bỏ việc thuyết phục Kỷ Lâm, gọi xe taxi vội vàng trở về khách sạn.

Chạy đến đại sảnh, chân của Tư Vũ mềm oặt, thân thể của cô thật sự không nên vận động mạnh, tay chân một đường chạy như bay trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, vừa bước vào đại sảnh liền nhịn không được ho ra máu, bàn chân như giẫm lên lông hồng, mắt thấy cả người chuẩn bị ngã sấp xuống.

"Chị!" Kỷ Lâm nhanh hơn cô một chút, quay đầu lại đúng lúc thấy cảnh thân thể Tư Vũ xiêu xiêu vẹo vẹo suýt đâm vào cửa kính, cả trái tim như muốn ngừng đập. Hắn hoàn hồn vội chạy tới muốn đỡ chị gái, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào quần áo của Tư Vũ đã có một cánh tay khác đỡ lấy thân thể của cô.

Kỷ Lâm ngẩn người, từ ống tay áo tinh xảo của người nọ nhìn lên trên liền thấy Lục Ngũ gia nhíu mày, cúi đầu nhìn Tư Vũ nói: "Còn muốn chạy?"

"Khụ khụ khụ......" Tư Vũ bị sát khí xung quanh người hắn công kích không kịp phản ứng, định giải thích nhưng lời phát ra khỏi miệng lại biến thành ho khan. Tư Vũ cũng không dám hộc máu lên người Lục Ngũ gia, vì thế liều mạng đẩy ngực hắn ra, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

"Các người định làm gì!" Kỷ Lâm ngây người vài giây, không biết từ lúc nào có một nhóm người áo đen bao quanh bọn hắn. Toàn bộ đại sảnh của khách sạn rất yên ắng, nhân viên không có một người, cũng không hề có vị khách nào, giống như có người đã sắp xếp từ trước.

Kỷ Lâm nháy mắt phản ứng lại, người đàn ông ôm chị hắn thật sự không đơn giản! Kỷ gia là gia tộc lớn nổi danh lừng lẫy ở Giang Thành, từ nhỏ Kỷ Lâm đã mưa dầm thấm đất, tuy rằng không thích lối sống như vậy nhưng hắn có sức phán đoán cực kì nhạy bén, nhóm người này...... Chỉ sợ Kỷ gia cũng không dám trêu chọc.

Tuy rằng hiểu rõ nhưng khiến Kỷ Lâm trơ mắt nhìn chị gái bị một người đàn ông xa lạ ôm đi, hắn tuyệt đối không làm được! Kỷ Lâm bình tĩnh, nắm lấy bả vai Tư Vũ định kéo người về: "Thân thể của chị Tư Vũ không tốt, anh đừng làm chị ấy sợ!"

Thời điểm Kỷ Lâm chạm vào Tư Vũ, cô lập tức cảm thấy thân thể dễ chịu hơn chút, phúc vận trên người Kỷ Lâm ngoan cường tạo ra một lớp lá chắn chặn lại sát khí dày đặc, tuy rằng có chút mỏng manh......

Nhưng cũng đủ để Tư Vũ có thể nói chuyện bình thường.

Em trai ngoan, không uổng chị thương em như vậy! Kỷ Lâm ra sức bảo vệ khiến Tư Vũ thiếu chút nữa nước mắt rơi đầy mặt.

"Ngũ gia, không phải tôi muốn trốn đi!" Nhân lúc có thể nói, Tư Vũ vội vàng giải thích:"Tôi đến nơi này đóng phim vì yêu cầu của công việc, với lại tôi đoán ngài bận như vậy, chắc hẳn sẽ không có thời gian...... quan tâm đến loại việc nhỏ này......"

Dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Ngũ gia, Tư Vũ càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng không nói thêm câu nào, sợ bản thân lại nói gì sai chọc giận vị này.

Cô cũng rất muốn khóc chứ, tưởng rằng tên bệnh tâm thần này chỉ nhất thời nổi hứng, ai ngờ lại là thật sự?

Lục Ngũ gia ngẫm nghĩ lời này của Tư Vũ, cảm thấy thú vị, ý tứ của cô gái này là: Vì "Loại việc nhỏ này" mà hắn cất công đến đây thì quá ư là nhiều chuyện, đúng không nhỉ?

Lá gan thật lớn.

"Ngũ gia?" Kỷ Lâm nghe thấy xưng hô này, nghi hoặc nhắc lại một lần. Hắn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, hình như là cha hắn Kỷ Văn Chương từng nhắc qua, nhưng cụ thể thế nào hắn lại quên mất, chỉ nhớ rõ lúc ấy ngữ khí của Kỷ Văn Chương cực kì kiêng kị.

Người có thể khiến tên cáo già như cha hắn không dám nói nửa lời...... trong lòng Kỷ Lâm nhảy dựng, càng thêm kiên định phải bảo vệ chị gái dễ vỡ nhà mình.

"Cho dù có chuyện gì cũng để chị Tư Vũ ngồi xuống trước đã, chị ấy vừa rồi chạy cả quãng đường trở VỀ!" Kỷ Lâm không nhìn ánh mắt của Tư Vũ, cằn nhằn nói với Lục Ngũ gia.

Thân hình Lục Ngũ gia thon dài, ít nhất cũng phải 1m90, Kỷ Lâm tuy rằng cao nhưng vẫn lùn hơn người ta nửa cái đầu, dù về chiều cao hay khí thế đều bị người đàn ông trường thân ngọc lập kia đè ép, thật sự không chiếm được chút ưu thế nào.

Nhưng Tư Vũ nhìn sự kiên định trên khuôn mặt ngây ngô của Kỷ Lâm, khẽ thở dài một cái. Đứa nhỏ ngốc, người nọ là đại ma vương một tay che trời, chẳng may nổi điên lên làm gì em thì......

Vì thế cô đành từ bỏ việc đẩy Lục Ngũ gia ra, tự hỏi vài giây liền chủ động cầm lấy tay hắn. Lúc da thịt chạm nhau, lạnh lẽo trên người Tư Vũ từ đầu ngón tay truyền đến khiến Lục Ngũ gia sung sướng nheo lại mắt.

Tư Vũ lại không phát hiện hắn lạ thường, có chút bất lực nhỏ giọng nói: "Tôi sai rồi.. tôi thừa nhận.. tôi kiểm điểm, Ngũ gia, ngài muốn phạt thế nào cũng được."

Nói xong, trên mặt cô liền rối rắm: "Thời gian dài một chút... cũng được......" Lần trước Lục Ngũ gia bắt cô ngồi 15 phút mới chịu bỏ qua, Tư Vũ cảm thấy lần này chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Là một công dân tốt, từ trước đến nay Tư Vũ co được dãn được, ai bảo cô chính là người sáng tạo quái vật lớn Lục gia này, hiện giờ cũng chỉ nuốt hết đau khổ vào trong bụng.

Có lẽ do câu nói "Chị ấy chạy cả quãng đường trở về" của Kỷ Lâm, hoăc có lẽ là thần thái xin khoan dung của Tư Vũ rất biết điều, Lục Ngũ gia nghe được thanh âm mềm mại ấy, lệ khí ở đáy lòng tan đi một ít. Thời tiết hiện giờ khiến cơ thể của hắn rất khó chịu, trước kia tìm một đống lớn vật lạnh lẽo mới tạm thời áp chế được. Mà hiện tại gặp được Tư Vũ, Lục Ngũ gia tất nhiên không cần vất vả như vậy. Chẳng qua khi hắn đến tìm Tư Vũ mới biết được cô gái nhỏ này không nói một tiếng liền giấu hắn chạy ra khỏi thành.

Tư Vũ lúc trước còn ngoan ngoãn đồng ý, nói sẽ ở lại Giang Thành nhưng trợn mắt liền quên hết sạch, đây là lần đầu tiên Lục Ngũ gia thấy có người dám bằng mặt không bằng lòng với hắn. Vì thế đợi hắn phản ứng lại không biết đã chạy tới đây từ lúc nào.

...... Đã lâu rồi hắn không mất tự chủ như vậy, Lục Ngũ gia không hiểu được sự khác thường của bản thân. Thủ hạ báo lại không thấy Tư Vũ ở trong khách sạn, sự việc thoát ly khỏi quỹ đạo không nằm trong sự kiểm soát khiến hắn cực kì bực bội.

Hắn rất ghét thứ gì không thuộc sự khống chế của bản thân, vô luận là người vẫn là vật đều không được. Lúc đầu hắn còn nghĩ nên dạy dỗ cô gái nhỏ này như thế nào, nhưng ai ngờ Tư Vũ quá biết điều, hắn còn chưa kịp tức giận đã được dỗ ngọt rồi.

Thôi...... Tha cho cô một lần.

Lục Ngũ gia mặt không biểu tình nắm lấy tay nhỏ của Tư Vũ, ôm cô đến khu nghỉ ngơi. Kỷ Lâm vội vàng đuổi theo, bỗng thấy người nọ đột nhiên dừng lại bước chân, quay đầu nhìn hắn.

"Cô vừa rồi ở cùng một chỗ với cậu ta?" Lục Ngũ gia hỏi Tư Vũ.

Trực giác của Tư Vũ nếu nói thật thì hậu quả khôn lường, thế nên mắt không chớp nói: "Không, tình cờ gặp nhau ở trên phố!"

"Ừ." Lục Ngũ gia gật đầu, cũng không nói có tin hay không, nhẹ nhàng dặn dò bang quơ: "Nếu là vậy, nơi này cũng không còn chuyện của cậu ta, mấy người đưa người về đi."

"Đợi đã, từ từ!" Nhóm người áo đen nãy còn yên lặng đứng ở một bên lập tức bước đến, cực kì "khách khí" đè lại bả vai Kỷ Lâm, ép hắn đi vào thang máy. Dù gì Kỷ Lâm cũng là một thiếu niên sắp trưởng thành, đã bao giờ gặp phải cảnh này, giọng nói không khỏi có chút hoảng loạn.

"Kỷ Lâm em về phòng trước đi, sáng sớm ngày mai bắt đầu quay rồi, mau trở về nghỉ ngơi dưỡng sức." Tư Vũ dùng ánh mắt trấn an Kỷ Lâm, lắc đầu ý bảo cô không có việc gì: "Ngoan ngoãn, chị lớn như vậy chẳng nhẽ còn sợ bị người khác ăn à?"

Cô còn nhấn mạnh chữ "chị". Kỷ Lâm nghe xong quả nhiên bình tĩnh lại, tuy rằng vẫn vô cùng lo lắng nhưng ít ra không hề cãi lời Tư Vũ, lưu luyến nhìn cô một hồi mới chịu bước vào thang máy.

Rốt cuộc đứa nhỏ này cũng chịu đi, Tư Vũ nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa quay đầu liền đối diện với ánh mặt cười như không cười của Lục Ngũ gia: "Không sợ bị ăn?"

Tư Vũ: "Chỉ, chỉ đùa một chút......"

Lục Ngũ gia nhìn cô một lúc, ôm Tư Vũ ngồi xuống sofa, sau đó không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc khăn lụa nhẹ nhàng lau vết máu tràn ra trên môi Tư Vũ, lúc này mới nói: "Há mồm."

Tư Vũ không rõ nguyên do, cẩn thận nhìn chằm chằm hắn không dám nhúc nhích, biểu tình rất giống một con thỏ bị sợ hãi. Lục Ngũ gia cũng không để ý cô, sau khi vứt chiếc khăn dính máu cho thuộc hạ liền kêu người mang một bình sứ nhỏ lên, lấy ra một viên thuốc to bằng đầu ngón tay cái, tách ra làm 2 nửa, nhàn nhạt nói: "Chắc tôi không cần đút cho cô chứ."

Tư Vũ không dám nghĩ vì thế chủ động nuốt vào nửa viên thuốc kia. Thuốc vào miệng là tan, cũng không đắng lắm, còn có chút ngọt ngào giống như một viên kẹo vậy.

"Đó là gì?" Không có "lá chắn" Kỷ Lâm, Tư Vũ bắt đầu khó chịu nhưng cô không dám cử động, nắm váy đứng ngồi không yên.

"Thuốc của cô." Lục Ngũ gia không hề có ý định nói cho cô.

Tư Vũ: "......" Vô nghĩa!

"Ngày mai tôi phải về Giang Thành, chuyện lần này không tính với cô, nếu có lần sau......" Lục Ngũ gia ý vị thâm trường ngừng lại.

Tư Vũ vội vàng vỗ ngực hứa hẹn: "Không có lần sau, không có lần sau!"

Lục Ngũ gia thích bộ dáng biết điều này của cô, thậm chí hắn bắt đầu cảm thấy dù thân thể Tư Vũ không có thể chất đặc thù có thể giảm bớt nhiệt độ trên người hắn nhưng chỉ bằng sự biết điều này thì "nuôi dưỡng" bên người cũng không tồi.

"Tôi sẽ để lại người cho cô, có chuyện gì thì tìm bọn họ, hoặc tìm Tinh Châu cũng được." Tay Lục Ngũ gia niệm Phật châu dừng lại, chậm rãi xoa mái tóc dài của Tư Vũ, động tác này không thuận tay chút nào, Tư Vũ có cảm giác hắn đang vuốt ve một con mèo vậy.

Tư Vũ tất nhiên ngoài miệng đồng ý nhiệt liệt.

"Lần này phạt cô ngồi nửa tiếng." Lục Ngũ gia thay đổi thái độ đột nhiên nhắc lại chuyện cũ. Tư Vũ còn tưởng rằng phong ba bão táp đã qua, còn đang nghĩ thuyết phúc hắn như thế nào để được về phòng sớm, thình lình nghe thấy một câu này, tươi cười đều cứng lại.

Giống như là cố ý, Lục Ngũ gia còn chậm rì rì hỏi: "Không có ý kiến gì chứ?"

Tư Vũ nén giận: "...... Không có." Không dám có!

Lục Ngũ gia nhìn hai má cô phồng lên như một con các nóc, rõ ràng giận cực kì mà không dám lên tiếng, tâm tình rất tốt khóe miệng không tự giác vểnh lên.

Tư Vũ vốn tưởng rằng rất khó sống qua nửa tiếng này. Nhưng Lục Ngũ gia cho cô ăn viên thuốc vừa rồi không biết làm từ cái gì, không đến vài phút, cô bắt đầu mệt rã rời, mệt mỏi ùa đến, Tư Vũ không chút giãy giụa gục đầu xuống bả vai Lục Ngũ gia ngủ.

Cô ngủ lại trùng hợp với tâm ý của Lục Ngũ gia. Hắn giang rộng tay ôm cô gái nhỏ vào trong lòng, cảm giác lạnh lẽo truyền vào thân thể, cho dù lực khống chế của Lục Ngũ gia rất đáng sợ cũng không nhịn được thở dài một tiếng.

Viên thuốc vừa rồi chuyên môn để điều dưỡng thân thể, cực kì khó tìm, nhưng với Lục gia mà nói cũng chỉ tốn chút tinh lực thôi, chỉ là uống xong sẽ mệt mỏi rã rời.

"Tiện nghi cho cô." Trong lúc ngủ mơ, Tư Vũ có cảm giác ai đó gõ vào trán. Bởi vì ốm yếu bệnh tật, giấc ngủ của cô rất ngắn thế nên thật dễ dàng bị đánh thức, nhưng lúc này lại ngủ yên lành – điều khó được từ trước đến nay. Tư Vũ mơ hồ cảm thấy có ai đó bế cô lên nhưng mi mắt trĩu nặng không thể mở, lăn lộn tìm một tư thế thoải mái rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Trước khi mất ý thức, cô chỉ nhớ rõ mùi gỗ đàn thương thanh đạm lạ lùng cùng với một tiếng nói trầm thấp: "Con thỏ ngu ngốc".

......

Lúc Tư Vũ chìm trong mộng đẹp, Kỷ gia Giang Thành lại không hề yên bình.

Kỷ gia phu nhân Đoạn Như Lan một mình ngồi trong phòng ngủ nhìn ảnh chụp trong di động, càng xem sắc mặt càng tệ, đến cuối cùng tức giận tắt điện thoại, ngực phập phồng vài cái.

Kỷ Lâm...... Tại sao lại ở cùng một chỗ với đứa của nợ Chu Tư Vũ?

Đoạn Như Lan lập tức gọi điện thoại cho công ty người mẫu trước kia của Tư Vũ, chất vấn họ sao còn chưa đuổi việc Tư Vũ, câu trả lời của bên kia càng khiến bà khó thở.

"Ký hợp đồng với Hoàn Nghệ? Cô ta làm thế nào......" Đoạn Như Lan không dám tin, bà thấy người như Tư Vũ Hoàn Nghệ sao có thể coi trọng? Nơi đó không phải nơi thu rác rưởi!

Người gửi tin nói sắp tới Tư Vũ sẽ quay một bộ phim cùng Kỷ Lâm, còn nói bởi vì Kỷ Lâm giúp Tư Vũ mới lấy được vai diễn này......

Đoạn Như Lan càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, bà cũng hiểu biết đôi chút con trai của mình, tính tình của Kỷ Lâm ngoài lạnh trong nóng, nếu như không đặt người nọ ở trong lòng thì tuyệt đối sẽ không giúp đỡ nhiệt tình như vậy!

Chẳng lẽ Kỷ Lâm đã biết những chuyện đó?

Đoạn Như Lan hít vào một hơi, đầu tiên phái người đi điều tra người gửi tin là ai, làm xong liền gọi điện tới công ty của Kỷ gia.

Bởi vì Kỷ gia tiểu thiếu gia vào giới giải trí, tập đoàn Kỷ thị không thiếu người hộ tống, rất nhiều bộ phim, tạp chí Kỷ Lâm tham gia đều có sự đầu tư của Kỷ thị. Đoạn Như Lan hỏi dò nhân viên quản lý một chút quả nhiên biết được bộ phim 《 Khuynh Quốc 》của Lương đạo có Kỷ gia đầu tư, hơn nữa còn không ít - là nhà tài trợ lớn nhất.

"Vậy tốt rồi, ông nói cho đoàn phim loại bỏ vai của Chu Tư Vũ thay người khác vào." Thanh âm Đoạn Như Lan lạnh lẽo: "Tôi mặc kệ thay ai cũng được, tóm lại Chu Tư Vũ không được xuất hiện ở trước mặt thiếu gia, nếu không liền hủy đầu tư! Hiểu chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.