Xuyên Thành Cô Út Nóng Tính Trong Truyện Thiên Kim Thật – Giả

Chương 24: Bà là cái đinh gỉ gì chứ!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mòe
Sau khi tìm Đường Giai trở về, Đường Thịnh Hoài và Chu Thư từ đầu chí cuối chưa bao giờ có suy nghĩ muốn tìm bố mẹ cho nhỏ Đường Y Y.

Thứ nhất là vì Đường Y Y đã sống cùng họ suốt mười mấy năm trời, tình cảm sâu đậm, hai người thực sự không nỡ bỏ cô ta; thứ hai là vì sợ bố mẹ Đường Y Y không phải thứ gì tốt, cô ta quay về sẽ chịu khổ.

Có điều loại người như cô ta, mới tí tuổi đã độc địa như vậy, cứ để cô ta ở Đường gia sớm muộn cũng là một tai họa.

Nếu bọn họ không tìm thì Đường Mộng tự tìm.

Chỉ là chuyện này lại không hề đơn giản, thời đại này tin tức còn lạc hậu, công nghệ thông tin cũng chưa đủ phát triển, không dễ gì tìm được bố mẹ Đường Y Y.

Nhưng cũng không phải là không có đầu mối, ít nhất có thể thu hẹp phạm vi lại.

Bà cụ nhặt mót đã nhận nuôi Đường Giai đã nhặt được cô bé ven đường quốc lộ của huyện Ninh, chứng tỏ người vứt bỏ cô bé, cũng là bố mẹ Đường Y Y rất có thể ở cách đó không xa.

Đường Mộng thấy mình phải tìm chút thời gian đến huyện Ninh một vòng.

Có điều chuyện này cũng không thể nóng vội, huyện Ninh cách nơi này không gần, chắc chắn không thể đi một mình, việc này còn cần phải từ từ chuẩn bị đã.

Chập tối ngày hôm sau, Đường Mộng cơm nước xong xuôi liền chạy tót đi ngay, đoán chừng giờ này Quý Hoài An đã xong việc về nhà, cô mang theo một hộp thức ăn mèo chạy đến nhà của anh.

Hôm nay anh kết thúc việc sớm, đã ăn xong bữa cơm, thay quần áo tắm rửa sạch sẽ ngồi trên lan can hóng gió trời.

Trước kia chỉ toàn có mình anh ngồi ở đó hóng mát, lần này lại có thêm bé mèo mềm mềm nằm trong lòng.

Sắc trời vừa mới tối, gió thoảng nhẹ không hanh.

Gió đêm, mèo con và chàng trai với khuôn mặt lạnh lùng.

Đường Mộng suýt chút nữa cho rằng mình đã bước vào một truyện tranh hệ chữa lành nào đó, đoạn nhạc đệm trong bộ phim hoạt hình kinh điển của Miyazaki Hayao lập tức vang bên tai.

Cô gái đứng cách đó không xa, hài lòng thưởng thức cảnh đẹp này rồi mới ôm hộp thức ăn cho mèo chạy về phía bọn họ.

“Kẹo Sữa, mẹ tới rồi đây nè!”

Đường Mộng chạy rất nhanh, trên trán còn vương chút mồ hôi.

Người và mèo đều quay đầu nhìn cô, Kẹo Sữa trong lòng Quý Hoài An còn vươn cổ kêu lên một tiếng “meo”.

Khoảnh khắc ấy, Đường Mộng thấy trong mắt của anh một loại cảm giác có tên là “dịu dàng”.

Ông trùm hung ác nham hiểm mà cũng lộ ra ánh mắt này sao, là vì cô?

Đường Mộng ảo tưởng trong 1s rồi lại tự phủ định.

Nghĩ cái rắm! Chắc chắn là vì Kẹo Sữa rồi!

Động vật nhỏ đáng yêu như thế này, ai chạm vào mà không mê mẩn chứ!

Mấy ngày nay, Đường Mộng hễ rảnh rỗi là chạy đến nhà anh, bọn họ đều đã quen với sự xuất hiện hùng hục của cô rồi.

Đường Mộng đặt thức ăn cho mèo sang một bên, vươn tay với Kẹo Sữa: “Kẹo Sữa, tới nhanh nào, mẹ ôm con một cái!”

Kết quả Kẹo Sữa lại chỉ kêu một tiếng, không tình nguyện dùng móng kéo lấy quần áo Quý Hoài An.

Đường Mộng: “?”

Nhóc con này, cũng biết khác phái thu hút nhau, cũng biết nhan sắc nghịch thiên của ông trùm, con đừng có trọng sắc khinh mẹ như vậy chứ!

Tức chết mỹ nữ rồi!

Vừa nhớ tới trước đó, mỗi lần nhìn thấy cô, Kẹo Sữa đều chân ngắn tung tăng chạy về phía của mình, giờ nhìn lại hiện tại, cô đã dang vòng tay chào đón mà nó còn không muốn, Đường Mộng liền cảm thấy đau lòng!

Khuôn mặt cô lộ ra vẻ tổn thương, Quý Hoài An đặt mèo vào trong lòng của cô, Đường Mộng liền trả thù dùng sức nhéo Kẹo Sữa!

Đường Mộng dạy dỗ mèo đủ rồi, lại quay qua nhìn vào người con trai: “Anh à, có thể Kẹo Sữa còn phải ở chỗ anh hơi lâu, bọn em không tiện ôm mèo về, được không ạ?”

Quý Hoài An thản nhiên đáp một tiếng.

Đường Mộng hơi vui mừng, ban đầu còn lo anh từ chối, dù sao hình tượng của ông trùm cũng là kiểu không xen vào việc của người khác, không ngờ lại đồng ý mà không chút đắn đo.

Đường Mộng rất hài lòng, nhóc con mà cô nuôi lại nhiệt tình giúp đỡ người khác vậy!

Nói đến đây, cô chưa quên mục đích lần này mình tới đây.

Đường Mộng do dự hết nửa ngày mới giả vờ không để ý mà nói: “Anh à, anh giúp bọn em nhiều như vậy, em mời anh ăn một chút gì nhé?”

Thực ra cũng chẳng vì cái gì, do cô thấy nhóc con nhà mình thực sự quá gầy ấy, muốn cho anh ăn nhiều đồ bồi bổ nhưng lại không tìm được lí do để tặng đồ cho anh, cô sợ mình lỗ mãng chạm đến lòng tự trọng của nhóc con nhà mình, sẽ bị vứt bỏ như phần hoành thánh kia.

Đường Mộng đã sẵn sàng việc sẽ bị từ chối, không ngờ Quý Hoài An lại nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Đường Mộng: “!!!”

Đường Mộng nhất thời không phản ứng, sau khi định thần lại liền lập tức thả Kẹo Sữa vào lòng Quý Hoài An: “Vậy anh ở đây đợi em nhé, em lập tức về ngay!”

Đường Mộng chạy đi thật nhanh như con gió.

Cách đại viện không xa có một khu chợ đêm nho nhỏ, cô càn quét hết một vòng khu chợ, mua mười mấy loại đồ ăn trở về.

Bắp rang bơ, kem, xúc xích nướng, bánh hẹ chiên,…

(Mấy cái này là đồ bổ hả chị )

Đường Mộng ôm đống đồ trở về, xếp thành một núi nhỏ trước mặt Quý Hoài An.

Cô phóng khoáng chỉ tay: “Anh à, ăn nhanh đi!”

Không đủ thì mua nữa!!

Quý Hoài An: “…”

Cô đưa kem cho anh, bản thân cũng cầm cây kem ăn một miếng, còn vừa ăn vừa lải nhải linh tinh.

“Bắp rang bơ này ngon lắm nè, ngọt nhưng không ngấy, em thích ăn nhất đó, anh mau ăn thử xem!”

“Ngô nướng này cũng không tệ nha, mỗi hạt đều chắc nịch!”

“Xúc xích cũng vô cùng đỉnh luôn… À không, hôm nay xúc xích nướng không được ổn cho lắm, anh đừng ăn, để Kẹo Sữa ăn cho!”

Kẹo Sữa: “?”

Mẹ có biết lịch sự không vậy???

Khóe miệng Quý Hoài An giật giật, nở nụ cười hiếm có, chỉ là khẽ cười nhưng nhanh chóng bị ánh mắt sắc bén của Đường Mộng bắt lấy.

Ôi quá là khó khăn.

Nhiều ngày như vậy rồi, cuối cùng nhóc con nhà cô cũng mỉm cười một chút, nhưng một chút như vậy cũng đủ khiến cô cảm thấy thỏa mãn.

Mà không thể không nói, Quý Hoài An cười cực kỳ đẹp, có cả má lúm đồng tiền nhỏ, bình thường thoạt nhìn hơi hung dữ, mỉm cười một cái như được chữa lành vậy.

Đường Mộng chạy một vòng mệt đến thở hồng hộc lại cảm thấy ổn rồi!

Gió đêm thổi tới, hai người cùng nhau ngồi ăn uống, không ai nói gì cũng không thấy ngượng ngùng.

Chẳng mấy chốc, bữa ăn khuya giống như ngọn núi nhỏ đã bị xử sạch sẽ, một nửa chui vào bụng Đường Mộng.

Cô sờ lên cái bụng đã no không chịu nổi, nhìn vào Quý Hoài An: “Anh à, anh ăn no chưa ạ? Còn muốn ăn chút gì đó nữa không? Bên ngoài hình như vẫn còn đồ uống lạnh!”

Quý Hoài An thu dọn đồ sạch sẽ: “Không cần đâu.”

“Vậy được rồi.” Đường Mộng nhảy xuống từ lan can, “Em đi về trước nha, anh ngủ ngon!”

Quý Hoài An: “Ừm.”

Ngẫm nghĩ, Đường Mộng lại quay đầu, dặn dò Kẹo Sữa thêm một chút: “Kẹo Sữa, con đã là bé mèo trưởng thành, ị phân phải đến chỗ nên đi rồi chôn lại cẩn thận, đừng làm phiền anh đó biết chưa?”

Kẹo Sữa: “…”

Nói xong, Đường Mộng vẫy vẫy tay đi ra.

Lúc đi đến trước cửa nhà của Chu Ngọc Phân, cô lại thấy bà ta đang ngó đầu ra ngoài, nhìn vào Quý Hoài An, rồi lại nhìn Kẹo Sữa.

Loại như Chu Ngọc Phân, không chịu nổi khi người ta sống tốt, đặc biệt người đó lại là Quý Hoài An.

Mấy hôm nay, trong nhà Quý Hoài An có thêm một con mèo, ngày nào bà ta cũng nhìn chằm chằm vào đó.

Lần cuối cùng bà săm soi nhà của Quý Hoài An là cái lần cậu ta dắt một con chó lạc từ bên ngoài về nhà.

Khi ấy con chó đó sống không được mấy ngày đã bị bà độc chết, đây là chuyện cả đại viện đều biết.

Đoán chừng Chu Ngọc Phân lại nhắm trúng bé mèo con này rồi.

Dù sao bà cũng không thể để một sinh vật nào khác sống trong nhà của Quý Hoài An trừ anh.

Khi Đường Mộng đi ngang qua đó, nhìn lướt qua đã biết Chu Ngọc Phân đang tính làm cái gì.

Đường Mộng cười nhẹ nhìn bà ta: “Sao? Lại muốn hạ độc mèo của Quý Hoài An à?”

Chu Ngọc Phân rụt đầu: “Tao không biết mày đang nói gì cả!”

Nói xong liền muốn chạy vào nhà, Đường Mộng lại ngăn bà ta lại: “Tôi nói thẳng với bà, con mèo trong nhà Quý Hoài An là của tôi đấy nhé, bà dám động vào cọng lông của nó, tôi sẽ khiến cả gia đình nhà bà không thể sống ở đại viện này nữa, không tin thì cứ thử mà xem!”

Người như Chu Ngọc Phân, giỏi nhất là bắt nạt kẻ yếu, chứ Đường Mộng là cô út Đường gia, việc này bà ta hiểu rất rõ, loại việc làm gia đình bà ta không thể sống nổi ở đại viện này nữa đúng là con nhỏ này có khả năng làm được.

Chu Ngọc Phân lập tức thấy sợ hãi, rắm cũng không dám đánh đã chui tọt vào nhà.

Đường Mộng phủi phủi tay, xong xuôi!

Bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì đó, quay lại nói với Quý Hoài An: “Anh à, vừa rồi không phải là em đâu, bình thường em không dữ như vậy!”

Quý Hoài An: “…”

Đường Mộng trở về nhà, lại phát hiện hôm nay trong nhà vô cùng là náo nhiệt, cửa mở chứ không đóng, ngoài cửa lại chất đầy các túi lớn túi nhỏ, dáng vẻ giống như có họ hàng đến thăm.

Không ngờ vừa đi vào đã thấy có người thật.

Khách đến là một người phụ nữ ở độ tuổi trung niên, đôi mắt nhỏ, gò má cao, dáng người béo phì, ăn mặc điển hình cho phong cách phụ nữ ở nông thôn.

Ấn tượng đầu tiên của Đường Mộng với bà ta không tốt, không biết tại sao cô cảm thấy vẻ ngoài của bà ta hơi giống Chu Ngọc Phân dưới lầu, đều là kiểu tướng mạo trông không mấy thiện cảm.

Cô không biết người này đến từ đâu, chỉ biết anh cả và chị dâu của cô có vẻ khách sáo với bà ta, xem ra đúng là họ hàng thật.

Chỉ có điều giờ này cũng có họ hàng đến thăm hả? Thật kỳ lạ!

Đường Mộng ngẫm nghĩ rồi lại nhìn hành lý túi lớn túi nhỏ của người này, cảm thấy có một loại khả năng, đây có thể chính là người bảo mẫu của nhà, mấy hôm trước xin được nghỉ về quê chịu tang.

Nghe nói bảo mẫu này chính là họ hàng của Đường gia.

Nghe anh cả và chị dâu cô bảo, hình như cô phải gọi bà ta một tiếng cô họ thì phải ấy.

Đường Mộng không hứng thú với mấy chuyện kiểu này, đang muốn dứt khoát lướt qua luôn thì bắt gặp cảnh tượng cái người cô phải gọi là cô họ kia dùng ánh mắt dò xét mà đánh giá Đường Giai, sau đó chậm rãi mở miệng hỏi: “Đây chính là con gái các cháu đón từ dưới quê lên?”

Chu Thư trả lời “vâng” một tiếng, rồi nhìn sang Đường Giai: “Giai Giai, mau gọi bà cô đi.”

Đường Giai nhút nhát gọi một tiếng “bà cô”.

Chu Yến Hà lại tiếp tục liếc nhìn đánh giá cô bé nữa, chậm rãi mở miệng nói: “Rốt cuộc cũng không phải nuôi bên mình từ nhỏ, khí chất thua xa Đường Y Y.” 

Đường Mộng: “???”

Ủa định mệnh, mụ ta là ai vậy???

Chu Yến Hà trông có vẻ là kiểu không giấu giếm điều gì, cứ trần trụi nhìn bạn, đánh giá bạn, nói chuyện cũng không hề kiêng nể, nhìn qua tưởng là EQ thấp, thực ra là bà ta cố ý.

Chu Yến Hà vừa thốt ra lời này, trong nhà liền lập tức yên tĩnh, xung quanh tràn ngập bầu không khí ngượng ngùng.

Mẹ nó! Ở trước mặt con nít trực tiếp so sánh nó với một người nào khác, lại còn trực tiếp bảo con bé kém hơn người ta nữa!

Đường Mộng cảm thấy người này căn bản không phải EQ thấp mà là đang cố ý.

Hồi lâu sau Chu Yến Hà mới cười, nói tiếp lời ban nãy: “Bà cô nói chuyện hơi thẳng thắn, cháu đừng để ý nhé, ý của bà cô là, bây giờ cháu kém hơn Y Y, sau này cố gắng chút, chắc chắn có thể đuổi kịp thôi.”

Lời nói còn chưa dứt, cả thế giới đã biết bà ta có ý gì.

Còn mẹ nó làm ra biểu cảm “Tôi nói rất có lý”.

Đường Mộng: Đm có thể trực tiếp đi lên đánh mụ ta được không?

Chu Yến Hà nói xong, ánh mắt lại dòm ngó Đường Giai như thể muốn đục lỗ ở trên người cô bé, ánh mắt trông không có miếng cảm tình.

Đường Y Y bên cạnh không nhịn được cười trộm.

Chu Thư lại cười trừ, giúp Đường Giai bớt ngượng: “Con còn nhỏ, từ từ bồi dưỡng là được rồi, không phải nóng vội ạ.”

Vừa nói xong, Chu Yến Hà tiếp lời: “Ui chao, cũng không thể nói vậy, đứa nhỏ này phải bắt đầu bồi dưỡng từ khi còn nhỏ ấy, nếu không sau này dưỡng nhiều nữa cũng chẳng nên cơm cháo, mấu chốt là không bên mình từ nhỏ, nuôi mãi cũng không thân, ở quê ta có nhiều đứa con ruột còn không hiếu thuận bằng một nửa con nhặt được nuôi dưỡng đấy nhé!”

Đường Mộng dùng hết sức nhéo mình, bảo bản thân bình tĩnh, trước khi hiểu rõ được tình hình, đừng xông lên đánh người.

Chu Yến Hà hiển nhiên không chỉ là thân thích bình thường, trong lời nói của anh cả và chị dâu của cô đều vô cùng tôn trọng mụ ta, nếu không với đức hạnh của mụ, sao có thể ở lại Đường gia làm bảo mẫu lâu vậy.

Đường Mộng cố nén không lao ra.

Đường Dật Phàm bên cạnh cũng không nhịn nổi nữa, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đường Giai tốt hơn Đường Y Y rất nhiều, Đường Y Y cũng xứng so với Đường Giai sao!”

Mặc dù cậu chỉ đang lẩm bẩm, nhưng âm lượng không nhỏ, toàn bộ phòng khách đều nghe thấy.

Đường Y Y ban nãy còn cười trộm, bây giờ đã không cười nổi nữa.

Chu Thư lập tức quở trách Đường Dật Phàm: “Nói gì đấy, không biết lớn biết nhỏ.”

Đường Dật Phàm lại không thèm để bụng, chậm rãi đáp một câu: “Vốn dĩ là như vậy!”

Nói xong liền không màng biểu cảm hiện tại của Chu Thư, lập tức trở về phòng đóng cửa.

Đường Mộng thực sự ngày càng thích thằng nhóc Đường Dật Phàm, bình thường trông thì không có gì, nhưng hễ ai chọc nó, cả người sẽ xù lông, thằng nhóc này cũng biết bảo vệ người nhà lắm, từ sau khi tiếp nhận Đường Giai liền không thể nhìn nổi có ai nói con bé không tốt.

Đường Dật Phàm về phòng, bỏ lại các phụ huynh trong không khí ngượng ngùng ở phòng khách.

Lúc này Đường Mộng gọi một tiếng: “Giai Giai, đến giờ đi ngủ rồi, nhanh chóng về phòng rửa mặt đi!”

Bấy giờ mọi người mới nhìn thấy Đường Mộng đang đứng ở ngoài cửa.

Trước khi Chu Yến Hà trở về đã có nghe nói em chồng của Chu Thư cũng ở nhà bọn họ, trở về lâu vậy không được thấy, bây giờ mới gặp mặt người thật.

Hai mắt bà ta sáng rực lên.

Đường Mộng không hổ là người xuất thân từ Đường gia, vừa nhìn liền thấy khí chất không giống người bình thường, nói theo cách của các bà ở quê, Đường Mộng mới chính là đại tiểu thư thực thụ.

Trước đó khi bà chưa trở về đã nghĩ xem làm sao bắt chuyện với Đường Mộng, làm thân trước mặt cô, sau này có lẽ cũng ở cùng một cửa.

Bây giờ đã gặp được người thật, trên mặt Chu Yến Hà xém chút viết hai chữ “niềm nở”, vội vàng mở miệng hỏi: “Đây là cô út nhà các cháu phải không? Ui chao, trông thật là xinh đẹp!”

Chu Thư cười gật đầu, còn định giới thiệu họ với nhau thì Đường Mộng đã trực tiếp lướt qua, dắt Đường Giai về phòng.

Ánh mắt không hề liếc Chu Yến Hà một cái.

Sự lúng túng lại bao trùm phòng khách.

Đường Mộng không cảm thấy có cái gì không ổn.

Đến giờ cô vẫn không nói gì đã là cho mụ ta mặt mũi lắm rồi đó!

Con cái đều đã trở về phòng, Chu Thư vội vàng nói: “Ngồi xe lâu như vậy chắc đã mệt lắm rồi, cô họ mau tắm rửa, nghỉ ngơi chút đi ạ.”

Dứt lời liền đi giúp bà ta mang hành lý về phòng.

Đường Mộng nhắm chuẩn thời cơ Chu Thư trở về phòng, cũng chui vào phòng bà.

Cô muốn biết rốt cuộc Chu Yến Hà có địa vị thế nào.

Thấy Đường Mộng lại đây, Chu Thư cũng không thấy bất ngờ.

Nói thật, không vì nguyên nhân kia, bà cũng chẳng thích cô họ này lắm đâu, chẳng trách vừa rồi Đường Mộng lại thái độ như vậy.

Đường Mộng nghe Chu Thư kể chuyện một hồi mới hiểu được sương sương.

Chu Yến Hà là cô họ Chu Thư, mà thực ra quan hệ cũng cách nhau đời, vì tôn trọng mới gọi bà ta một tiếng cô họ thôi chứ hai nhà chẳng có quan hệ gì.

Nếu không phải mười mấy năm về trước, bà ta bấu víu đến tạo mối quan hệ với gia đình bọn họ, Chu Thư cũng không biết mình có người cô này.

Khi đó chồng của Chu Yến Hà phạm tội phải vào tù, kế sinh nhai của Chu gia bọn họ là một vấn đề lớn, chẳng biết bà ta hỏi ở đâu ra được có họ hàng giàu có nên chạy đến kết thân, mà thực ra chỉ là để vay tiền.

Nói dễ nghe là vay tiền, khó nghe thực chất là cứu tế, kiểu cho vay không có ngày lấy lại.

Chu Thư từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, rất hiểu tính nết mấy người này, bọn họ không phải không có tiền, chỉ sợ bị mấy loại như vậy ăn vạ, lâu lâu lại chạy đến khóc than, một khi đã xì ra thì đừng nghĩ sẽ thu hồi lại được.

Dù sao bà và Chu Yến Hà cũng không có quan hệ nên dứt khoát cự tuyệt.

Lúc đó còn ầm ĩ đến hai bên lung túng, Chu Yến Hà ở đại viện náo loạn suốt hơn mười ngày trời, Đường Thịnh Hoài thực sự không chịu nổi đã bảo người đuổi bà ta đi khỏi.

Sau đó bà ta cũng không xuất hiện nữa, cho đến cái năm Đường Dật Phàm ba tuổi, không cẩn thận đi lạc khi chơi ở đại viện, Đường gia điên cuồng đi tìm kiếm mà mãi không tìm thấy, cuối cùng Chu Yến Hà đi trên đường gặp phải đã đưa cậu nhóc về.

Thời đại này trẻ con mà bị lạc, xác suất tìm lại được rất nhỏ, khoảnh khắc Chu Thư biết chuyện này mềm nhũn cả chân tay.

Nói trắng ra, Chu Yến Hà có ơn với Đường gia.

Ân tình này không nhỏ, cũng may bà ta không so đo những hiềm khích trước đây. Từ đó về sau, Chu Thư luôn cảm thấy vô cùng là áy náy, khi người ta có việc tìm tới cửa nhờ giúp, bà không nói hai lời dứt khoát đuổi người ta, kết quả lại nhờ có bà ta Đường Dật Phàm mới không lạc đi mất.

Chính vì vậy, điều này cũng có thể giải thích tại sao Đường Thịnh Hoài và Chu Thư hai người đều là người có trình độ văn hóa lại tôn trọng người phụ nữ nông thôn dốt đặc cán mai giống như Chu Yến Hà đến vậy.

Sau đó, Chu Yến Hà trở thành bảo mẫu của Đường gia một cách đầy hợp lý, đã làm là làm mười mấy năm.

Sau khi nghe xong chuyện, Đường Mộng không biết nói gì nữa.

Được thôi.

Trước khi cô ra ngoài, Chu Thư còn với lại một câu: “Bà ấy nhìn Y Y lớn lên, chắc chắn sẽ thương Y Y hơn Đường Giai một chút nên hôm nay mới nói hơi có phần quá đáng, em đừng so đo với bà ấy.”

Đường Mộng chỉ im lặng mỉm cười, đi ra ngoài.

Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, Chu Yến Hà đã chui vào căn phòng của Đường Giai.

Đường Mộng đứng ngoài cửa, không vội vàng đi vào.

Đường Giai đang đọc sách trước khi ngủ, Chu Yến Hà tiến tới ngồi bên cạnh cô bé.

Không biết hai người vừa mới nói cái gì, còn bây giờ mụ ta đang dùng vẻ mặt rất nghiêm túc mà “dạy dỗ” Đường Giai: “Giai Giai à, cháu thực sự có số mệnh tốt hơn Đường Y Y, nhưng cháu phải hiểu rõ, mọi việc đều có thứ tự trước sau cả, Y Y sống ở đây suốt mười mấy năm trời, cho dù không phải là con ruột cũng xem như một nửa con gái của Đường gia, con bé không hiểu ra sao lại trở thành con nuôi đã đủ thảm lắm rồi, sau này cháu phải nhường nó chút, đừng chuyện gì cũng tranh giành với nó.”

“Còn nữa, đừng trách bố mẹ cháu thiên vị, con người đều thiên vị những người xuất sắc hơn, nếu cháu xuất sắc hơn Y Y, vậy bố mẹ sẽ thiên vị cháu hơn phải không, cho nên cái này không được trách ai cả mà phải trách bản thân thua kém hơn người ta. Cháu chỉ vừa trở về, lại còn là con gái, bố mẹ đối với cháu như vậy đã là tốt lắm rồi, làm người phải biết đủ hiểu chưa?”

Đường Giai không lên tiếng.

Đường Mộng đứng ở cửa, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.

Mụ ta có ơn với Đường Dật Phàm đó, phải nhẫn nhịn.

Nhịn?

Nhịn cái rắm!

“Cái gì gọi là phải biết đủ? Vậy bà nói cái gì mới là “biết đủ” đây? Tất thảy những thứ Đường Giai đang được nhận đều là thứ con bé đáng được nhận, có chút nào không phải hay sao? Của nó thì chính là của nó, bọn tôi tự cướp à, không phiền bà ở đây nói ra nói vào bảo con bé biết đủ, tôi thấy Đường Giai cũng chẳng ngáng đường bà, sao bà phải ghét nó như vậy?”

Giọng nói của Đường Mộng truyền đến từ phía sau, Chu Yến Hà lập tức quay đầu lại, sắc mặt hơi thay đổi, hiển nhiên không biết được những lời mình nói với Đường Giai bị người khác nghe thấy, mà người đó lại còn là Đường Mộng.

Chu Yến Hà đang định mở miệng nói thì Đường Mộng lạnh lùng lườm mụ ta một cái: “Ngược lại là bà đấy, bà có lập trường gì nói này nọ với Đường Giai cơ chứ, dựa vào đâu nói chuyện với con bé, nửa chữ cắn làm đôi không biết, dốt nát còn đòi nói dăm ba cái đạo lý xiên vẹo cũ rích đó, phiền bà ngậm miệng lại được không, nhà chúng tôi đều là người đọc sách, tự biết phân thị phi, bà mang lý lẽ ấy về dạy cho cháu mình thì hơn, bà cảm thấy thế nào?”

Chu Yến Hà ỷ vào Đường gia chịu ơn mình, làm việc ở Đường gia nhiều năm, ngay cả hai chồng Đường Thịnh Hoài – Chu Thư cũng tương đối tôn trọng mụ ta nên chưa từng bị nói ra như vậy, mà người nói còn là một con nhóc, sao mụ ta có thể chịu nổi chứ!

Chu Yến Hà lại tỏ vẻ không giận, mỉm cười nhìn Đường Mộng: “Đúng, tôi không được đọc sách, nhưng mỗi câu tôi nói với Đường Giai đều là tốt cho nó, chẳng lẽ tôi lại đi hại nó?”

Đường Mộng lập tức cười: “Nói con bé không bằng Đường Y Y là vì tốt cho nó? Bảo con bé đừng tranh giành với Đường Y Y là vì tốt cho nó? Nói chuyện bố mẹ thiên vị chỉ là chuyện bình thường là vì tốt cho nó? Tôi nói bà từ chỗ này nhảy xuống cũng vì tốt cho bà được không, sao bà không nhảy đi?”

Đường Mộng ghét nhất là loại người lúc nào cũng ra vẻ ta đây, như trong thế giới của bọn họ, tuổi tác là tiêu chuẩn để đo lường hết thảy, mụ ta lớn tuổi nên nói gì cũng đúng, mụ ta lớn tuổi nên phải nghe mụ ta, một câu “vì muốn tốt cho bạn” mà áp đặt tất cả.

Chu Yến Hà thở dài: “Cháu nói cháu đọc sách, biết nhiều đạo lý hơn tôi đây, nhưng tôi thấy cũng chưa chắc đấy nha, ít nhất là tôi thấy cháu không chút lễ phép.”

Đường Mộng cười nhếch mép: “Có phải bà muốn nói bà là trưởng bối của tôi không? Vậy có cần tôi phải lấy bài vị cúng bà lên không ạ?”

Đũy mẹ! Bà đây nhiều trưởng bối lắm rồi, bà là cái đinh gỉ gì chứ, cũng dám ở chỗ này ra vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.