Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Laune
Trong bóng tối, Thẩm Mộc Bạch im lặng quỳ xuống trước giường của Nguyễn Du Du.
Hơi thở của Nguyễn Du Du dần ổn định trở lại, cô vẫn nắm chặt tay của Thẩm Mộc Bạch, giống như một người chết đuối với được tấm gỗ, nhất quyết không chịu thả ra.
Nhờ ánh đèn ngoài phòng khách, Thẩm Mộc Bạch phát hiện khóe mắt của cô đã ướt, cô nhóc này đang khóc.
Rốt cuộc đang nằm mơ điều gì? Tại sao trong giấc mơ cô liên tục gọi tên anh?
Một tay của anh vẫn đang bị cô nắm chặt, tay còn lại dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô, chẳng lẽ trong giấc mơ anh đã gặp chuyện ngoài ý muốn? Có phải ở trong mộng của cô, mặc dù đã có lá bùa bảo vệ, nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi cái chết?
Có phải cô không nỡ rời xa anh đúng không?
Trước khi gặp cô, Thẩm Mộc Bạch không bao giờ tin những điều này, nhưng khả năng vẽ bùa của cô nhóc là thứ mà khoa học không thể giải thích được, chứ đừng nói đến việc vì sao cô lại đi đến thế giới này.
Nguyễn Du Du đã khắc cho anh một lá bùa bình an, nhưng lại sợ hiệu lực không đủ mạnh, nên đã khắc cho anh thêm một lá bùa khác, cô lo lắng vì cô biết trước, anh sẽ gặp phải một vụ tai nạn khủng khiếp, và có thể anh sẽ chết.
Trong trường hợp...
Trong trường hợp anh thực sự không thể tránh khỏi cái chết, vậy cô nhóc của anh phải làm sao bây giờ?
Thẩm Mộc Bạch vẫn giữ nguyên tư thế, tay của anh vẫn bị Nguyễn Du Du nắm lấy, anh sợ thay đổi tư thế sẽ đánh thức cô.
Chờ đến khi Nguyễn Du Du bình tĩnh lại, xoay người thả tay anh ra, anh chống tay xuống giường từ từ đúng đứng dậy, ngồi bên cạnh cô một lúc lâu, đến khi bầu trời bên ngoài dần sáng, anh mới lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ của Nguyễn Du Du.
...
Khi Nguyễn Du Du tỉnh dậy, cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Cô nhớ trong giấc mơ mình đã gặp được ba và em trai, cô không thể nhớ rõ đã có chuyện gì xảy ra.
Cô xoay người, không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy trong phòng còn lưu lại mùi hương trên người của Thẩm Mộc Bạch.
Liệu có phải là cô đang nhớ đến anh?
Anh vẫn còn đang ở nhà, chỉ cần đi ra phòng ngủ là cô gặp được anh, bây giờ cô si mê anh đến mức xuất hiện cả ảo giác?
Thật là ngớ ngẩn!
Nguyễn Du Du giấu mặt vào trong gối, cô bật cười thành tiếng, thay bộ quần áo khác, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bước ra khỏi phòng, vui vẻ chào: "Thẩm tiên sinh, buổi sáng tốt lành!"
Không có ai đáp lại.
Nguyễn Du Du tò mò nhìn xung quanh, cô không nhìn thấy anh, nhưng ở trên bàn đã bày sẵn bữa sáng, cùng một lời nhắn: Anh có chút việc bận, nên đi ra ngoài trước.
Đây là chữ của Thẩm Mộc Bạch, như rồng bay phượng múa, thiết họa ngân câu [1].
[1] Thiết họa ngân câu ý chỉ chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc.
Nguyễn Du Du nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một lúc, hôm qua anh nói sáng mai sẽ xử lý dứt điểm chuyện của Chu gia, cho nên sáng nay anh vội vàng đi ra ngoài vì chuyện này?
Nói đến đây, đã lâu rồi Nguyễn Du Du mới phải ngồi ăn cơm một mình, bữa sáng và bữa tối cô luôn ăn cùng với Thẩm Mộc Bạch, bữa trưa cô ăn cùng với Chử Viện, bây giờ ngồi ăn cơm một mình, cô cảm thấy có chút không quen.
Căn phòng rất yên tĩnh, Nguyễn Du Du ăn sáng liền thu dọn bát đĩa, đeo balo lên chuẩn bị đi học, tiện tay cầm theo túi rác định đi xuống dưới lầu vứt.
Có thể do hôm qua cô bị say xe, nên hôm nay Ngụy Vĩnh lái xe rất chậm, cẩn thận, tránh tăng tốc hoặc giảm tốc độ đột ngột.
Nguyễn Du Du bật cười, cái đầu nhỏ của cô đặt giữa hai ghế ngồi phía trước, "Anh Ngụy, anh không cần phải cẩn thận như vậy đâu, ngày hôm qua vì em đọc sách ở trên xe nên mới bị say xe, tối hôm qua đã đỡ rồi.
Từ nay về sau, em không dám ở trên xe đọc sách nữa, nên anh cứ yên tâm lái xe, cho dù có phanh gấp em cũng không bị say xe đâu."
Ngụy Vĩnh vừa làm vệ sĩ kiêm tài xế, trình độ lái xe đương nhiên rất khá, anh lái xe rất ổn định, Nguyễn Du Du không muốn tạo thêm áp lực tâm lý cho anh ta.
Quả nhiên, cô vừa dứt lời, Ngụy Vĩnh đã lái xe với tốc độ như hồi trước.
Nguyễn Du Du ngồi ở trường đợi suốt cả buổi sáng, vẫn không thấy chuyện gì xảy ra, Chu Quốc Vượng và Phạm Như Yến không đến trường tìm cô nữa.
Cô tò mò không biết Thẩm Mộc Bạch dùng cách gì để xử lý chuyện lần này, chắc chắn anh sẽ sử dụng bản giám định ADN.
Nhưng Chu gia đã công khai bản giám định ADN, Thẩm Mộc Bạch muốn phản bác lại.
Sẽ mở một buổi họp báo hay đăng lên trên báo?
Cả ngày hôm nay Nguyễn Du Du đọc sách quá nhiều, nên bây giờ cô có hơi mỏi mắt.
Cô lôi điện thoại ra lên mạng tìm kiếm tin tức, phát hiện ra không có tin tức nào liên quan đến cô.
Cô đã lo lắng suốt cả ngày hôm nay, về đến nhà liền tắm rửa và gọi bữa tối, vừa nghe thấy chuông cửa, cô ngay lập tức ngồi dậy, chạy ra mở cửa..
Thẩm Mộc Bạch vừa bước vào nhà liền đối diện với cặp mặt hạnh tròn xoe, cô nhóc phấn kích chào hỏi, "Thẩm tiên sinh, anh về rồi!"
Thẩm Mộc Bạch khẽ "ừ" một tiếng, đóng cửa lại cởi áo khoác đi rửa tay, Nguyễn Du Du kiễng chân lên giúp anh treo áo khoác xong, liền đi theo phía sau lưng anh tiến vào phòng vệ sinh, cô thấy Thẩm Mộc Bạch đang rửa tay, đầu ngón tay thon dài xuất hiện bọt trắng.
Cô đứng dựa vào cánh cửa, chờ khi anh hết bận, cô hỏi anh về chuyện của Chu gia.
Thẩm Mộc Bạch từ trong gương nhìn cô một cái, cặp mắt tròn xoe đen nháy của cô nhóc, đang tò mò nhìn anh.
Cô nhóc của anh...
Thẩm Mộc Bạch trong lòng khẽ thở dài, lau khô tay, bàn tay của anh đặt lên thắt lưng, khẽ nhíu mày, cặp mắt đen nháy xuất hiện ý trêu chọc, "Du Du, em đang định nhìn thứ gì?"
Nguyễn Du Du có hơi ngạc nhiên, ngây người nhìn theo hướng tay của anh, lúc này
Thẩm Mộc Bạch bật cười, một lúc sau, nụ cười nhanh chóng biến mất.
Anh giải quyết xong vấn đề, mới từ trong phòng ngủ đi ra, Nguyễn Du Du đang ngồi trên ghế sofa, ôm đầu gối, vùi mắt vào trong đầu gối, lén ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Du Du, ra đây ăn cơm." Thẩm Mộc Bạch ngồi xuống bàn ăn vẫy tay ra hiệu với cô.
Nguyễn Du Du từ từ đi đôi dép lê vào chân, chậm rãi đến bàn ăn, trong suốt quá trình không dám quang minh chính đại nhìn anh.
Thẩm Mộc Bạch hỏi: "Hôm nay Chu Quốc Vượng cùng Phan Như Yến có đến trường học tìm em không?"
"Không có." Nguyễn Du Du đã suy nghĩ chuyện này suốt ngày hôm nay, anh vừa đề cập đến nó, cô quay sang hỏi anh: "Thẩm tiên sinh, chuyện này đã được giải quyết xong chưa? Anh không định công khai bản giám định ADN trước báo chí?"
Thẩm Mộc Bạch bật cười, cặp mắt đen nháy nhìn cô, "Du Du muốn xuất hiện trên tivi?"
"Em không muốn." Nguyễn Du Du không chút do dự vội vàng lắc đầu, cô không muốn mình trở thành tâm điểm sự chú ý.
"Em yên tâm, sẽ không lên TV đâu." Thẩm Mộc Bạch khẽ nhếch khóe miệng lên, phát sóng lên TV hoặc tổ chức buổi họp báo chắc chắn là phương pháp giải quyết tốt nhất, nhưng anh biết cô nhóc không muốn xuất hiện trước truyền thông, nên mới tìm cách xử lý kín đáo hơn, bây giờ nghĩ lại, cũng may anh lựa chọn cách giải quyết đúng với ý của cô.
"Anh đã nhờ ông nội xử lý." Thẩm Mộc Bạch vừa ăn cơm vừa giải thích: "Ông nội đã gửi bản giám định ADN đến Chu gia, nếu Chu gia không phục, chúng ta có thể nhờ cảnh sát giám định ADN, hai bên đều mang theo giấy chứng nhận, đến bệnh viện lấy mẫu."
"Chu gia liệu có tiếp tục giở trò nữa không? Họ lợi dụng dư luận chẳng hạn? Cuối cùng em cũng hiểu vì sao họ đi đến tận trường tìm em, vì họ muốn bạn bè hiểu lầm em, ngày nào em cũng đi học, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng tâm lý." Nguyễn Du Du cắn đùi gà, hai má cô phồng lên, nhìn cô nhai và cắn thức ăn, thực sự nhìn rất giống chú chuột Hamster.
Các ngón tay của Thẩm Mộc Bạch khẽ di chuyển, ngón tay trỏ khẽ chạm vào ngón tay cả, cố kìm nén suy nghĩ muốn véo má cô.
"Chu gia sẽ không tìm đến ăn vạ nữa đâu." Đôi mắt của Thẩm Mộc Bạch léo lên tia sát khí, "Ông nội đã hẹn gặp bạn bè đến nhà, chính thức công khai toàn bộ sự thật.
Chu gia không có quan hệ huyết thống với Du Du, bây giờ hầu như trong giới hào môn Yến Thành đều biết chuyện này.
Với lại, anh nghĩ Chu gia không có thời gian để ý đến chuyện này đâu."
Anh cản trở và tạo rắc rối lên chuyện làm ăn của Chu gia, cũng chặt đứt đường lùi của Chu gia, và nhất định không thể để bọn họ làm hại đến Nguyễn Du Du.
Lần này anh không hạ thủ lưu tình như lần trước, bây giờ chắc chắn Chu gia đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Nghe thấy anh nói như vậy, Nguyễn Du Du cũng cảm thấy yên tâm.
Cô vui vẻ thưởng thức bữa tối, dọn dẹp bàn sạch sẽ xong, cô quay về phòng ngủ học bài.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nhớ ra còn thiếu thứ gì đó.
Lăn qua lăn lại, sau một hồi suy nghĩ, hóa ra, hình như hôm nay Thẩm Mộc Bạch không xoa đầu cô.
Có thể...!vì anh quá bận rộn, cô cũng vì chuyện thi học kỳ, nên cũng không muốn học ở trong thư phòng cùng với anh còn gì.
...
Vào ngày cuối tuần, Nguyễn Du Du vì bận không thể đi đến thăm ông nội, cô gọi điện thoại báo cho ông biết, nói cô muốn dành thời gian ôn tập, chờ sau khi thi xong cô sẽ đi đến thăm ông nội.
Vì tuần sau, cô phải thi học kỳ.
Nên Thẩm Mộc Bạch cũng không muốn làm phiền cô, hai người, một người ở trong thư phòng, một người ở trong phòng ngủ.
Đến giờ ăn trưa, Nguyễn Du Du đang nghĩ xem hôm nay nên gọi món gì, đột nhiên cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô tò mò chạy đến thư phòng nhìn thử, Thẩm Mộc Bạch ngẩng đầu lên nhìn cô, nếu anh cũng đang ở nhà, vậy ai là người nhấn chuông cửa? Cô đã ở đây gần nửa năm trời, chưa từng có vị khách nào đến thăm.
Thẩm Mộc Bạch bình tĩnh, anh đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi thẳng về phía cửa, Nguyễn Du Du đi theo phía sau lưng anh.
Khi cánh cửa được mở ra, hóa ra là ông nội, Nguyễn Du Du còn chưa kịp nói lời chào, cậu nhóc A Phúc vòng qua người ông nội, chạy vòng quanh chân của Nguyễn Du Du, kêu "gâu gâu gâu", cái đuôi nhỏ liên tục vẫy.
Nguyễn Du Du cúi người xuống, xoa đầu A Phúc, cố gắng trấn an chú chó đang rất phấn kích, để nó không sủa nữa.
Sau đó, cô mới đứng dậy chào ông nội, "Ông nội, sao ông lại đi đến đây ạ?"
Ông nội cười híp mắt nhìn cháu trai cả cùng cháu dâu, "A Phúc nhớ Du Du, nên ta mang nó đến đây gặp cháu."
Thẩm Mộc Bạch giật giật khóe môi, ông lão lại lấy cớ, rõ ràng chính ông lão muốn đi đến đây, còn đổ hết tội lên đầu A phúc, mà A Phúc chỉ biết sủa, ông lão làm sao có thể nghe được nó nói gì, nhưng nhìn bộ dạng phấn kích của A phúc, đúng là nó rất nhớ chủ nhân của nó.
Ông lão không chỉ dẫn A Phúc theo, còn mang theo cả thức ăn đến đây, Nguyễn Du Du chạy đến cặp hộp đồ ăn đặt lên bàn, mọi người ngồi xuống bàn ăn.
Ông lão bật cười nói: "Du Du đúng là một học sinh ngoan, yên tâm, ông nội sẽ không làm ảnh hưởng đến thời gian học tập của cháu đâu, sau khi ăn xong bữa trưa ông nội sẽ đi về nhà."
Nguyễn Du Du có hơi áy náy, hàng lông mi khẽ chớp, cặp mắt hạnh đen nháy nhìn ông lão, "Ông nội, chờ sau khi cháu thi học kỳ xong là đến kỳ nghỉ đông, cháu nhất định sẽ đến thăm ông nội thường xuyên."
Ông lão vui vẻ nói, "Được, chỉ còn 1 tháng nữa là đến nghỉ đông, Du Du ở chỗ ông nội mấy ngày đi, để ông bồi dưỡng, ông thấy con gầy hơn hồi trước rất nhiều, việc học hành ở trên đại học rất nặng nề hả"
Thẩm Mộc Bạch bật cười nói: "Là Du Du quá nghiêm túc."
"Nghiêm túc như vậy mới tội." Ông lão vội vã bênh vực Nguyễn Du Du, "Nhìn cái tên nhóc Mộc Dương, suốt ngày chỉ biết lông bông.
Nhìn Du Du như vậy, ta mới yên tâm."
Nguyễn Du Du cười đến mức đôi mắt cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm, "Ông nội, con chỉ cần cù bù thông minh, Mộc Dương học rất giỏi, cậu ấy cho con mượn đề cương xem thử, vừa dễ hiểu vừa logic, cậu ấy giúp con ghi chú những kiến thức trọng tâm, nó bao quát toàn bộ kiến thức đã học."
Ông lão gật đầu hài lòng nói, "Được, mấy đứa nhóc bọn con nên thân thiết với nhau hơn."
Nguyễn Du Du lén ném cho A Phúc một mẩu xương, "Ông nội, con cảm ơn ông đã giúp con giải quyết mấy rắc rối do Chu gia gây ra."
"Mấy chuyện cỏn con thôi." Ông lão xua tay nói, "Mấy người Chu gia quả thực là mặt dày, con cháu nhà chúng ta đâu thể để nhà bọn họ tùy ý bắt nạt? Du Du, cháu đừng sợ, về sau nếu họ dám đến trường học tìm con, cô cứ báo cảnh sát hoặc gọi điện cho ông, ông giúp con xử lý bọn họ."
Thẩm Mộc Bạch thay đổi nét mặt, "Ông nội, ngài cứ yên tâm, Chu gia không dám đến trường học nữa đâu." Ông lão đã công khai bản giám định ADN, ông lão quen biết nhiều như như vậy, ông lên tiếng đồng nghĩa là cả giới hào môn ở Yến Thành đều biết, nếu Chu gia cố tình tìm đến gây chuyện sẽ bị tất cả mọi người chê cười.
Cho dù bọn họ không cam lòng, họ không dám đi xét nghiệm ADN, đương nhiên điều này chứng minh rằng, Nguyễn Du Du không hề có quan hệ huyết thống với Chu gia.
Huống hồ, Chu gia bây giờ đang rất bận.
...
Chu Quốc Vượng chưa từng gặp phải rắc rối lớn như vậy.
Mặc dù ông ta không xuất thân từ giới hào môn như Thẩm Vĩnh Hưng, nhưng trong nhà cũng có điều kiện, mấy năm nay thành phố Yến Thành ngày càng phát triển, ông ấy cũng lấn sân đầu tư bất động sản, vất vả lắm mới chen được vào giới hào môn ở Yến Thành.
Chính nhờ khối tài sản khổng lồ này khiến cho ông ta tự mãn, thậm chí còn ngạo mạn khinh thường kẻ khác, cho nên ông ta mới không ưng Thẩm Mộc Bạch - kẻ không được chọn làm người thừa kế.
Theo quan điểm ông ta, chỉ kẻ mạnh mới xứng được hợp tác với nhà ông ta, làm sao ông ta gả cô con gái duy nhất cho một tên phế vật?
Thử tưởng tượng mà xem, dù gì thì con gái ông ta cũng là người thừa kế của gia tộc, giống như Tống Cẩm Minh, hai nhà cùng nhau hợp tác mới tạo nên một đế chế thương nghiệp.
Nếu gả Thẩm Mộc Bạch thì chẳng được cái gì cả? Trong tay anh chỉ có ít cổ phần, không biết số tiền đó có đủ để con gái mua sắm quần áo trang sức hay không, có khi dựa vào tiền hồi môn để sinh sống qua ngày.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của con gái sẽ rất khổ sở, lúc đó chắc chắn ông ta sẽ bị mọi người chê cười.
Sau bao nhiêu hôm thức trắng đêm suy nghĩ, ông ấy tìm ra được một kế sách tuyệt vời, điều này phải cảm ơn Phạm Như Ý, nguồn cảm hứng đến từ một bộ phim cẩu huyết.
Thật trùng hợp, một trong số những đứa trẻ được ra đời vào ngày hôm đó, có một người phù hợp yêu cầu của bọn họ —— Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du là cô nhi, cho nên Chu Dung Dung không phải đến ở nhờ nhà người khác, mọi thứ đều rất hoàn hảo.
Mọi thứ đều diễn ra đúng kế hoạch của ông ta, nhưng ông ta không ngờ chuyện làm ăn của mình bị gặp rắc rối.
Mấy ngày trước, khu đất kia gặp vấn đề, phía bên trên nói khu đất bị ô nhiễm, nên quyết định tạm dừng hoạt động, muốn phá hủy tất cả để phục hồi lại môi trường.
Lúc đó, Chu Quốc Vượng vẫn lạc quan không biết rằng Chu gia sắp gặp rắc rối lớn, ông ta cứ nghĩ rằng chỉ cần cố gắng vượt qua, giữ cho chuỗi tài chính không đứt gánh trước khi bán là được.
Nhưng ông ta không ngờ rằng mấy người bạn lâu năm của ông ta không một ai chịu giúp, thậm chí có người còn "chọc gậy bánh xe", muốn mua lại khách sạn do ông ta đứng tên, thì mới chịu đưa tiền, nhưng đó không phải là mượn tiền, mà là tiền mua lại khách sạn.
Vị trí của khách sạn rất tốt, lượng khách đến đó rất đông, nên đương nhiên Chu Quốc Vượng không nỡ bán.
Không mượn được tiền, chuỗi tài chính có nguy cơ bị sụp đổ, Chu Quốc Vượng muốn đi đến gặp mấy vị lãnh đạo sở môi trường và địa chính, muốn đút tiền để dự án kia thông qua.
Lúc này, ông ta mới đến Thẩm gia.
Tiền bạc với Thẩm gia không thành vấn đề, nhiều năm qua họ vẫn giữ ngôi đầu trong giới hào môn Yến thành, cho dù họ có chịu cho ông ta mượn tiền hay không, ông lão giúp ông ta liên hệ với một vài người bạn, dễ dàng xử lý được chuyện này.
Thật đáng tiếc, ông ta đã đắc tội với Thẩm Mộc Bạch, mà ông lão rất quý đứa cháu này, nên nhất định bây giờ ông lão rất hận ông ta.
Ông ta mặt dày đến tìm Thẩm Vĩnh Hưng, thái độ đối phương rất lạnh nhạt, nên ông ta quyết định chuyển đối tượng sang Nguyễn Du Du.
Trong mắt Chu Quốc Vượng, Nguyễn Du Du chỉ là một con nhóc nhà quê, chưa trải sự đời, bộ dạng xấu xí khiến cho người ta chán ghét, không biết cô dùng kế sách nào, nhưng nghe đồn ông lão rất quý đứa cháu dâu này.
Ông ta nghĩ Nguyễn Du Du chắc chắn sẽ lọt bẫy, dù sao thì ngày đưa cô về Chu gia, trong đôi mắt cô hiện rõ sự vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng không thể ngờ rằng, Nguyễn Du Du không chịu gặp mặt ông ta, còn biết chuyện bản giám định ADN là giả, ông ta cũng không biết vì sao cô lại biết chuyện này!
Nếu nói mấy chuyện này đều là rắc rối, thì bây giờ Chu Quốc Vượng gặp rắc rối lớn hơn.
Ngoài dự án bất động sản ra, khách sạn của ông ta cũng gặp vấn đề, không đạt tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, tiềm ẩn nguy cơ rất cao, nên khách sạn bị tạm đình chỉ kinh doanh.
Ông định bán khách sạn để giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt, nào ngờ khách sạn lại xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy người định mua lại khách sạn đều từ chối, rút lui.
Mà Thẩm lão gia còn nhờ người đưa ông ta một bản giám định ADN, ông ta không biết ngày hôm đó lúc đi đến chỗ của ông lão, đã bị người Thẩm Mộc Bạch lén nhổ một sợi tóc.
Đó chỉ là khởi đầu, Thẩm lão gia tiết lộ bản giám ADN cho toàn thể bạn bè, và lần này, Nguyễn Du Du thực sự không có quan hệ với nhà họ Chu.
Sau này, ông ta không mượn danh nghĩa con gái đi đến nhờ vả Thẩm giá, cũng có thể nói rằng, Chu gia và Thẩm gia chính thức đoạn tuyệt.
Chu Quốc Vượng rơi vào tình cảnh "tiến thoái lưỡng nan"
...
Nguyễn Du Du không biết đã có chuyện gì xảy ra Chu gia, mà cô cũng không quan tâm, chỉ cần Chu Quốc Vượng cùng Phan Như Yến không đến làm phiền cô nữa là được, bây giờ cô muốn tập trung vào ôn thi, cô sợ trượt môn và phải học lại.
Vào tuần này, tất cả các môn học đều được nghỉ, để cho học sinh có thời gian tự ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi.
Tự học khác với việc học trên lớp, không cần học ở phòng học cố định, có thể tự do thoải mái lựa chọn bất kỳ phòng học.
Nguyễn Du Du ngồi cùng với Chử Viện, cô cho Chử Viện mượn quyển sổ kiến thức trọng tâm của Thẩm Mộc Dương.
Thẩm Mộc Dương thỉnh thoảng cũng chạy đến xem, thấy Nguyễn Du Du có vẻ quan trọng hóa kỳ thi học kỳ, nên quyết định ngồi xuống học cùng cô.
Thẩm Mộc Dương đang học năm ba, đã học hết môn cơ sở, bài thi cuối kỳ là mấy môn chuyên ngành cùng môn tự chọn, còn Nguyễn Du Du đang tập trung ôn toán cao cấp, tiếng Anh, triết học.
Nguyễn Du Du khi nhìn thấy chồng sách của anh ta, liền ghen tỵ nói, "Bây giờ tôi mới hiểu ra, lúc tôi học toán cao cấp, tôi cảm thấy học tiếng anh thú vị hơn nhiều.
Nhưng lúc học tiếng anh, tôi lại muốn học Toán cao cấp.
Bây giờ, khi tôi nhìn chồng sách chuyên ngành của anh, tôi lại bắt đầu ghen tị với sinh viên năm 3."
Giọng nói của cô mềm mại, ngọt ngào, có chút bất lực
"Ha ha ha ——" Cặp mắt đào hoa của Thẩm Mộc Dương tràn ngập ý cười, duỗi thẳng chân ra, thì thào nói: "Em cứ nói thẳng ra em ghen tị vì tôi quá thông minh, toán và Tiếng anh đối với tôi quá dễ, bài tập chuyên ngành chỉ giải quyết xong nháy mắt."
"Hừ!" Nguyễn Du Du nghiêng đầu suy nghĩ, kiêu ngạo nâng cằm lên, cặp mắt hạnh đen nháy nhìn chằm Thẩm Mộc Dương, "Công nhận anh rất thông minh, còn tôi chỉ cần chăm chỉ là được, tôi nhất định vượt qua kì thi lần này.!"
Chử Viện bật cười, "Đúng rồi, cậu phải giữ vững nhiệt huyết đó, lần này Du Du nhất định sẽ đạt vị trí đầu tiên!" Cô nhóc này có vẻ như hiểu sai về bản thân, rõ ràng cô vừa thông minh vừa chăm chỉ, nắm chắc kiến thức, nhưng lại sợ thi trượt.
Bởi vì trong phòng học vẫn còn các bạn học khác học bài, ba người bọn họ thì thầm nói chuyện, phải ghé sát lại gần mới nghe rõ, dường như họ rất thân thiết.
Họ chọn một phòng học khá nhỏ, có thể khoảng tầm 30 đến 40 bạn, vì tự học khác với học trên lớp, nên hầu như mọi người học theo các nhóm nhỏ, bây giờ phòng học có khoảng tầm 20 bạn, trong đó có cả Trần Mai.
Nguyễn Du Du thực ra đã sớm để ý đến cô ấy, bởi vì ba người bọn họ không học cố định tại một phòng học, họ thường đi đến dãy nhà này xem phòng nào còn trống thì vào học.
Nhưng dù bọn họ có ngồi học ở đâu, thì Trần Mai đều "trùng hợp" có mặt ở đó, đương nhiên, cô ấy luôn ngồi vị trí phía sau lưng bọn học.
Mấy ngày đều như vậy, Nguyễn Du Du đã sớm nhận ra ý đồ của Trần Mai.
Cô tưởng rằng Trần Mai đi đến gây chuyện với cô, không để cho cô học bài, nhưng sau đó cô đã nhận ra rằng, mục tiêu của Trần Mai chính là Thẩm Mộc Dương.
Quả nhiên, khi Trần Mai thấy ba người bọn cô vui vẻ nói chuyện, liền đứng dậy, đi đến ngồi vào vị trí còn trống, nghiêng người về phía Thẩm Mộc Dương, ngượng ngùng đặt sách lên bài "Đàn anh, có một bài tập em không biết làm, anh có thể xem qua và hướng dẫn em cách làm được không?"
Thẩm Mộc Dương thay đổi sắc mặt, "Không biết làm."
Trần Mai bĩu môi, giận dỗi nói, "Đàn anh, anh vốn thông minh như vậy, lần nào anh cũng nằm trong top đầu, làm gì có chuyện anh không biết làm?"
"Tôi đã học năm 3 đại học, mấy môn cơ sở này đã được học từ 2 năm trước, bây giờ tôi còn không nhớ nữa có gì kì lạ?" Thẩm Mộc Dương lạnh lùng nói.
Khóe mắt của Trần Mai dần đỏ ửng lên, "Được rồi, đàn anh, em, em biết rồi..."
Cô ấy đứng lên, cúi đầu xuống, quay về chỗ ngồi của mình.
Bộ dáng cô đơn buồn bã, giống như bị cả thế giới quay lưng.
Khi cô ấy ngồi xuống, còn quay lại nhìn Thẩm Mộc Dương, dáng vẻ do dự.
Bạn học ngồi gần đó an ủi cô ấy, " Được rồi, mấy người họ là một nhóm, không cho phép người khác gia nhập đâu."
"Đừng, đừng nói như vậy." Trần Mai buồn bã cắn môi, "Đàn anh là một người rất tốt bụng, nhiệt tình, và hiền lành..."
Bạn học bĩu môi khinh thường, "Đương nhiên đàn anh là người tốt, nhưng chỉ tiếc rằng hai cô gái học cùng với anh ấy không dễ trêu chọc, cả ngày chiếm giữ đàn anh, không cho cô gái nào làm quen tiếp xúc với đàn anh." Lúc trước cô ta cũng định làm quen bắt chuyện với Thẩm Mộc Dương, cuối cùng bị đối phương từ chối.
Nguyễn Du Du vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, lén nhìn Thẩm Mộc Dương, rõ ràng anh ta lạnh lùng từ chối và chặt đứt cơ hội làm quen của mấy cô gái, nhưng những cô gái bị từ chối không hề trách móc anh ta, ngược lại đổ hết tội danh lên đầu cô và Chử Viện, suy nghĩ của mấy cô gái này thật kỳ lạ.
Nguyễn Du Du lắc lư cái đầu, bờ môi đỏ thắm khẽ nhếch lên, cô thấy có 4 từ rất thích hợp với Thẩm Mộc Dương ——
Lam nhan họa thủy!.