Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu của Nam Xứng

Chương 25



Editor: Tiểu Bạch Liên Hoa
Trên đường về nhà, tâm tình cao hứng kích động của Nguyễn Du Du dần bình tĩnh lại, lúc này mới nhớ tới sự việc hôm nay ở trường học.
“Thẩm tiên sinh, hôm nay ở trường tôi gặp được Thẩm Mộc Dương.” Cô dựa vào ghế phụ, quay đầu nói chuyện với Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch lái xe luôn nhìn thẳng phía trước, con ngươi đen thuần không gợn sóng, ngón tay hữu lực vững vàng nắm tay lái.
Môi mỏng hắn khẽ cong lên một chút, “Mộc Dương có nhiều lúc tính tình hâm dở, nếu nó chọc tới em, tôi giúp em giáo huấn.”
Nguyễn Du Du “Hừ” một tiếng, “Anh ta gạt tôi kêu rất nhiều lần ‘học trưởng’ , rõ ràng biết tôi là ai còn làm bộ không quen biết! Có điều tôi cũng không để bụng lắm, ngày đầu tới báo danh là anh ta hỗ trợ tôi, lại còn mua nước cho tôi cùng Chử Viện khi huấn luyện quân sự.”
“A, đúng rồi. Thẩm tiên sinh, cái nhà ăn ở trường học, Mộc Dương nói là anh thầu luôn một cái bàn ở đó, Mộc Dương nói về sau tôi có thể tới đó ăn cơm, hóa đơn đều gửi tới chỗ anh, vậy được không?” Nguyễn Du Du một năm một mười thông báo cho Thẩm Mộc Bạch.
“Ừm, em muốn ăn bao nhiêu đều được, hóa đơn liền tính cho tôi.”
Thanh âm mềm mại nhu nhu, Thẩm Mộc Bạch cũng không cảm thấy cô quá dong dài, ngược lại bên người có cái đuôi nói nhiều như vậy, lái xe về nhà cũng không cảm thấy đơn điệu, nhàm chán.
……….
Mấy ngày kế tiếp, người vây xem quanh sân thể dục ngày càng nhiều, Nguyễn Du Du hoàn toàn không biết những người này tới để tham quan cô - “Ứng cử viên số một cho bảo tọa hoa hậu giảng đường”, thính giác cô nhạy bén, thỉnh thoảng cũng nghe được tiếng nghị luận cái gì mà “Vóc dáng thật đẹp”, “Bộ dạng huấn luyện nghiêm túc thất đáng yêu a”, nhưng cô cũng không đem những lời đó liên hệ lên mình, vẫn ung dung huấn luyện.
Sau đó giáo quan thâtj sự tức giận rồi, đem đám người vây xem đuổi đi hết, sân tập mới thanh tịnh trở lại.
Nguyễn Du Du căn bản không biết trường học có diễn đàn gì đó, cũng không biết bản thân đã trở thành đề tài bàn luận nóng nhất, mỗi ngày đều nghiêm túc huấn luyện, buối tối liền tranh thủ thời gian khắc bùa bình an cho Thẩm Mộc Bạch.
Cô lấy ở chỗ lão gia tử bốn khối thẻ ngọc, mới chỉ khắc xong cho lão gia tử cái bùa dưỡng thân, ba cái còn lại cũng chưa hoàn thành. Ngày đó thấy vết sẹo trên đầu Triệu Húc Phong, cô đột nhiên cảm thấy gấp gáp, nghĩ phải nhanh chóng khắc cho Thẩm Mộc Bạch cái bùa bình an.
Cô nhớ ở trong sách, sau khi nam chủ về nước một đoạn thời gian, Thẩm Mộc Bạch liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hiện tại nam chủ còn chưa có trở về, nhưng tốc độ khắc bùa của cô quá chậm, cũng không dám tùy tiện trì hoãn.
Bây giờ tiến độ của cô cũng nhanh hơn một chút, Thẩm Mộc Mộc Bạch thấy cô ban ngày học nguyên một ngày, buổi tối học tiếng rưỡi bổ túc có chút vất vả, cho cô đổi thành một giờ, Nguyễn Du Du đương nhiên không có ý kiến.
Học bổ túc đều là trong thư phòng, học xong Nguyễn Du Du cũng không vội đi, đem ghế chuyển đến đối diện Thẩm Mộc Bạch, trước đem sách vở thu dọn lại gon gàng, sau đó đem thẻ ngọc cùng đao khắc ra, bắt đầu khắc bùa.
Thẩm Mộc Bạch mở laptop xử lý công việc, ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn phím liền ngừng lại.
Cô gái nhỏ ngồi đối diện hắn, đôi mắt to tròn không chớp, cánh môi no đủ hồng nhuận hơi mím lại, ngón tay nắm đao khắc mềm mại, lại phi thường vững chắc.
Một bộ dáng thập phần nghiêm túc.
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch dừng trên mặt cô, lẳng lặng mà nhìn.
Thân thể ông nội ngày càng tốt, khi mới xuất viện chỉ có thể chậm rì rì di chuyển trong phòng ngủ hai vòng, hiện tại có thể không cần người dìu mà đi bộ trong hoa viên. Hắn không biết đây rốt cuộc có phải do bùa của cô có hiệu quả hay không.
Lúc ở bệnh viện, ông nội mang bùa của cô, lại đang tiến hành phác đồ điều trị của bác sĩ, khi về nhà thì không biết bao nhiêu đồ bổ trân quý đưa tới, thật khó để xác thực công dụng của lá bùa Nguyễn Du Du khắc.
Nhưng vô luận thế nào, nhìn bộ dáng nghiêm túc điêu khắc của cô gái nhỏ, hắn không có cách nào ngăn không cho cô làm.
Thôi kệ vậy, cho dù không có tác dụng gì, chỉ cần cô yêu thích, thì muốn làm gì cũng được, chẳng qua chỉ tốn vài ba miếng ngọc, không có gì to tát.
Nguyễn Du Du khắc một lúc thấy hơi mỏi, buông đao xuống khởi động khớp tay, vừa nhấc mắt liền bắt gặp Thẩm Mộc Bạch đang xem mình.
“Thẩm tiên sinh không cần vội, cái này mấy ngày nữa là khắc xong rồi.”
Thẩm Mộc Bạch có chút bất ngờ: “Cái này…….là làm cho tôi sao.”
“Ân.” Nguyễn Du Du gật gật đầu, “Cái này là bùa bình an, anh đeo trên cổ hoặc đặt trong bóp tiền đều được.”
Thẩm Mộc Bạch biết cô chọn từ chỗ ông nội bốn khối thẻ ngọc, lại không biết mình cũng có một phần trong đó, “Em lấy bốn khối thẻ đều là làm cái đó sao?”
Nguyễn Du Du tỉ mỉ giải thích, “Một khối lục phỉ thúy là khắc bùa dưỡng thân cho ông nội, hai khối bạch ngọc đều khắc thành bùa bình an, cho anh một cái, ông nội một cái, khối màu tím còn lại tôi rất thích, nên để lại khắc luôn cho mình một cái bùa binh an.”
Quả nhiên trong kế hoạch của cô liền có một phần của hắn, ánh mắt đen thuần của Thẩm Mộc Bạch hiện lên ý cười vui vẻ như có như không, “Vậy em khẳng định vất vả vả rồi.”
“Cái này có gì mà vất vả.” Nguyễn Du Du nghiêng đầu nhỏ, “ Bùa dưỡng thân của ông nội tôi đã khắc xong rồi, chỉ có bùa bình an của anh là phải làm gấp, hai cái kia từ từ làm cũng được.” Cô vẫn còn nhớ vết thương trên đầu Triệu Húc Phong, chỉ là mọi người ở thế giới này không quá tin tưởng vào bùa phép gì đó, nếu không cô cũng tính cho Triệu Húc Phong một lá bùa chữa thương, chỉ sợ hắn lại không tin, coi cô như kẻ lừa đảo mà đuổi đi, cái này vẫn nên nghĩ biện pháp thích đáng mới được.
“Vì sao bùa của tôi phải làm gấp.” Thẩm Mộc Bạch bắt được điểm mấu chốt.
“Bởi vì…….” Nguyễn Du Du lập tức có chút khó nói, đôi mắt hạnh trong suốt sốt ruột mà chớp chớp, nghĩ mãi rốt cuộc mới lấy được cái cớ, “Bởi vì.. hôm nay tôi thấy vết sẹo của Triệu Húc Phong, hắn bị thương nặng như vậy, tôi sợ…… anh có thể cũng sẽ gặp nguy hiểm giống vậy hay không.”
Ý cười trong mắt Thẩm Mộc Bạch nhạt dần, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đáy mắt chỉ còn sâu thẳm một mảnh không rõ cảm xúc.
Một lúc không thấy hắn nói gì, Nguyễn Du Du thức thời không hỏi nhiều, liền biết có lẽ đã nhắc đến chuyện hắn không vui, cúi đầu tiếp tục khắc bùa bình an.
……………..
Nguyễn Du Du không biết, đề tài trên diễn đàn về cô đã bị đẩy lên cao ngất.
Đợt canh tranh hoa hậu giảng đường lần này chủ yếu xoay quanh Chu Dung Dung cùng Nguyễn Du Du, Chu Dung Dung là hoa hậu giảng đường đương nhiệm, tinh xảo ưu nhã, dung trang mỹ lệ. Nguyễn Du Du là tân tiểu học muội, ngoan ngoãn đáng yêu lại tự nhiên trong sáng, mắt hạnh môi đỏ làn da kiều nộn.
Lúc số phiếu đã bắt đầu nghiêng về hướng Nguyễn Du Du, lại có người nặc danh đăng lên một tin, “Cái gọi là tiểu học muội đáng yêu thuần khiết lại tự nhiên thì ra chỉ là sản phẩm của phẫu thuật thẩm mỹ.”
Bài viết đăng ảnh chụp của Nguyễn Du Du, hiển nhiên là chụp lén, cô ngồi trên ghế sô pha đơn, có chút câu nệ, làn da thật đen, nhìn qua tương đối thô ráp, bộ dáng có chút câu nệ không tự nhiên,giống như cô gái nông thôn quê mùa lần đầu đặt chân lên thành phố.
(Bản edit được đăng duy nhất tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không đem bản edit đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của chính chủ.Chân thành cảm ơn)
Chủ bài đăng nói bức hình này được chụp vào một tháng trước, hơn nữa còn ám chỉ có thêm đi tắm trắng rất nhiều, tiêm thêm axit hyaluronic gì đó mới có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà làn da đã cải thiện một cách kinh người.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Rất nhanh một số đã tin tưởng, nói nếu là thẩm mỹ vậy khẳng định không thể lâu dài, có khi sau này còn xảy ra biến chứng gì đó, nếu để cô làm hoa hậu giảng đưởng, tương lai khẳng định danh tiếng đại học Yến Thành sẽ bị chê cười.
Cũng có một số người không cho là vậy, nói có lẽ ảnh chụp rất lâu rồi, hơn nữa nếu điều dưỡng tốt, làn da dễ hấp thụ sẽ thực chuyển biến tốt, huống chi Nguyễn Du Du vẫn còn trẻ, đang trong giai đoạn phát triển, không nên vì một bức hình mà phán xét người ta thẩm mỹ này nọ.
Ngay sau đó lại có người lên phản bác lại, nói chính mình đã gặp Nguyễn Du Du một tháng trước, xác thực như trong hình.
Có người lại nói thấy từng thấy cô tới một thẩm mỹ viện nào đó, lúc ấy đeo khẩu trang, nhưng dáng người xác thật là tiểu học muội không sai.
Mỗi người bỏ vào một câu, không biết đúng hay sai nhưng diễn đàn lại bắt đầu nháo nhào một lần nữa.
Chu Dung Dung khẩn trương theo dõi trang chủ, thấy mọi người bắt đầu thay đổi ý kiến , số người ủng hộ Nguyễn Du Du cũng vơi dần, cuối cùng cô ta cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cô ta áp dụng lại chiêu đã sử dụng năm trước, lúc đó mới năm nhất, chính nhờ thủ đoạn này mà cướp được ngôi vị hoa hậu giảng đường trong tay học tỷ khóa trên, không ngờ chiêu thức thì cũ nhưng công lực thì không bao giờ cũ.
Chu Dung Dung vừa lòng tắt diễn đàn, di động đột nhiên vang lên, nhìn thấy người gọi tới là Trần Mân, Chu Dung Dung bắt máy.
“Mình nghe đây.”
“Chu Dung Dung, cái bài kia là cậu đăng hả? Tuy rằng cảnh xung quanh đã bị làm mờ, nhưng mình liếc mắt một cái liền nhận ra sô pha nhà cậu! Ha ha, chiêu này của cậu thật lợi hại, quả thực hả giận! Chỉ là một con nhỏ nông thôn mà cũng mơ tưởng cướp được ngôi hoa hậu giảng đường của cậu, đúng là không biết tự lượng sức.”
Bức hình kia xác thực là được chụp ở phòng khách Chu gia, Chu Dung Dung cũng không nghĩ tới bản thân đã làm mờ cảnh xung quanh vậy mà vẫn bị nhận ra, trong nháy mắt có chút hoảng loạn
“Ai nha, Dung Dung, cậu không biết Nguyễn Du Du kia có bao nhiêu đáng ghét, không biết xui xẻo sao mình lại học cùng cô ta mấy môn học liền, thật quá xúi quẩy.”
Di động truyền đến âm thanh oán hận của Trần Mân, Chu Dung Dung thật nhanh trấn định lại, “Thực ra mình không nghĩ muốn vạch trần cô ấy, chỉ là cậu cũng biết, đại học Yến Thành của chúng ta danh tiếng cỡ nào, để một người như vậy đại diện, tương lai mặt mà bị biến dạng, vậy trường chúng ta trở thành trò cười sao.”
“Cái này là đương nhiên, cậu làm vậy là quá đúng.”
Chu Dung Dung nhẹ giọng nói: “Mình cũng là bất đắc dĩ, Trần Mân, chuyện này cậu không cần phải nói cho ai biết nhé.”
“Yên tâm, mình biết rồi.”
………….
Ban ngày Nguyễn Du Du chuyên tâm huấn luyện, buổi tối học bổ túc xong liền khắc bùa, chưa tới mấy ngày liền khắc xong.
“Thẩm tiên sinh, cho anh.” Có thẻ ngọc này, ít nhất hắn cũng không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, Nguyễn Du Du nhẹ nhõm đi không ít. Tính toán sau này phải tìm cho hắn một khối ngọc tốt hơn nữa, cái này vẫn chưa đủ lợi hại, có thể cứu hắn một mạng nhưng không thể đảm bảo không bị thương, nếu tìm được ngọc quý, vậy có thể yên tâm không sợ hắn bị gì nữa.
Khối bạch ngọc mát lạnh tinh tế, cô thả nhẹ vào lòng bàn tay của hắn.
Trên thẻ ngọc có khắc những hoa văn phức tạp, Thẩm Mộc Bạch không biết đó là cái gì, nhưng nhìn đường nét khéo léo tỉ mỉ kia liền biết cô gái nhỏ đã tốn không ít tâm tư.
Ngón tay nhẹ vuốt khối ngọc, mặc kệ không biết thứ này có tác dụng thật hay không, nhưng đây vẫn là tâm ý cô gái nhỏ dành cho hắn, phải bảo quản cẩn thận.
“Du Du, cái này nên mang thế nào.”
“Mang thế nào đều được a.” Nguyễn Du Du cuối cùng cũng khắc xong bùa cho hắn, vô cùng cao hứng, “Đeo trên cổ là tốt nhất, nhưng nếu anh không quen thì cất nó vào túi quần, trong bóp tiền, chỉ cần tùy thời mang bên người là được.”
“Nếu đeo lên cổ, vậy chẳng phải nên có giây đỏ đeo sao.” Thẩm Mộc Bạch không thích dây đỏ cho lắm, nhưng lễ vật cô gái nhỏ tặng, hắn muốn luôn mang theo bên mình.
“Cũng không nhất thiết phải màu đỏ a, anh thích màu nào liền lấy màu đó, hoặc không anh dùng dây da cũng được.”
“Dây da?”
Nguyễn Du Du kiên nhẫn giải thích, “ Dây da thường có màu nâu và đen, không cần phải đan, đơn giản không quá cầu kỳ mà cũng đẹp nữa.”
Cô nghĩ nghĩ, trực tiếp mở di động tìm mấy hình ảnh cho hắn xem.
“Tôi muốn cái này.” Thẩm Mộc Bạch chỉ tay vào một dây da đen đơn giản, hai đầu có móc bạc.
“Ân, để tôi đặt giúp anh, có điều mất hai ba ngày mới giao tới, anh đem thẻ ngọc cất vào bóp tiền đỡ đi.”
Nói xong liền lên mạng đặt liền cho Thẩm Mộc Bạch, cô viết địa chỉ là ở trường, rốt cuộc phần lớn thới gian cô đều ở trường, chỉ có hai ngày cuối tuần để nghỉ ngơi, một ngày ở nhà, một ngày tới nhà ông nội.
Bất quá, huấn luyện quân sự ở đại học Yến Thành là hai tuần liền sau đó bắt đầu vào học luôn, không có thời gian để nghỉ ngơi, nên Nguyễn Du Du tính cuối tuần này không tới thăm lão gia tử, chỉ gọi điện thăm hỏi.
“Cháu dâu, tới trường đã gặp được Mộc Dương chưa, sau này có việc gì phân phó cứ tìm hắn là được.”
“Cháu gặp rồi, ngày khai giảng đã gặp được ở ngay cổng trường.”
“Tên xú tiểu tử đó rất hay giở trò, nếu nó dám chọc cháu, cứ nói với ông nội một tiếng, ông thay cháu giáo huấn.”
Nguyễn Du Du bật cười, “Ông nội yên tâm, Mộc Dương không có trêu chọc cháu, còn mang nước tới cho cháu nữa. Thân thể ông nội dạo này thế nào, tuần này lịch học nhiều quá cháu không tới được, tuần sau cháu lại tới nhé.”
“Từ ngày Du Du đưa bùa dưỡng thân cho ông nội, thân thể vô cùng thoải mái, hiện tại ta có thể tự mình dạo quanh hoa viên rồi.” Thanh âm lão gia tử truyền tới nghe thật cao hứng, “Du Du, cháu đúng là tiểu phúc tinh của ta.”
Thẩm Mộc Bạch ở bên cạnh nghe vậy liền khụ một tiếng.
Chớp mắt không khí đột nhiên yên tĩnh, hai ông cháu tâm ý tương thông, cách di động, lão gia tử tựa hồ đã hiểu được ý tứ của Thẩm Mộc Bạch, sửa lại lời: “Du Du a, cháu đúng là tiểu phúc tinh của Mộc Bạch nhà chúng ta.” Trong giọng nói còn mang theo chút buồn bực.
Nguyễn Du Du nghẹn cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên, mắt lén lút trộm nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Hắn ngồi bên cạnh cô, gương mặt tuấn tú bình tĩnh, giống như chưa có gì phát sinh.
Nguyễn Du Du tắt loa ngoài, cầm di động lên đi về phòng ngủ.
“Ông nội, tuần này cháu vẫn phải huấn luyện quân sự, không về chơi với ông được,a, cháu có học thêm đi diễu hành, chờ cháu học xong sẽ diễu hành cho ông nội coi.”
…….
Đi diễu hành so với đi đều bước mệt hơn rất nhiều, động tác phải tiêu chuẩn, chân nhấc lên vừa phải thẳng tắp, có lực, lúc đặt xuống phải có âm thanh, sau một giờ luyện tập cơ đùi đau đến lợi hại. Nguyễn Du Du cả người đều đau nhức.
Thẩm Mộc Bạch trở về, liền thấy con mèo nhỏ bộ dạng héo héo liền biết cô vô cùng mệt mỏi, ăn cơm xong liền thành thành thật thật mát xa tiểu tổ tông. (editor: anh giai đang bị thê nô hóa :> )
“Đi diễu hành thật khó quá đi, chân phải dùng lực, lại còn thẳng tắp, đá lên đá xuống đùi tôi đều ê ẩm hết rồi.” Nguyễn Du Du nhẹ giọng oán giận.
Thẩm Mộc Bạch xoa xoa chân cô: “Nếu em chịu không nổi, tôi nghĩ cách giúp em.”
“Ai nói tôi không chịu nổi, tôi chỉ hơi mệt một xíu xiu thôi, tôi sẽ kiên trì đến cùng!” Nguyễn Du Du giương cằm, mắt hạnh chớp chớp thật kiêu ngạo.
Thẩm Mộc Bạch khẽ cười một tiếng, “Ân, tôi tin tưởng em.”
Có Thẩm Mộc Bạch tư vấn chỉ điểm, hai ngày tiếp theo Nguyễn Du Du không cảm thấy mệt mỏi uể oải nữa, đi diễu hành cũng càng ngày càng thuần thục nghiêm trang, cũng không biết vì cái gì, Thẩm Mộc Dương luôn đến lắc lư gần sân thể dục, hỏi hắn hắn cũng chỉ nói là đến đây xem náo nhiệt.
Nguyễn Du Du hoàn toàn không biết đề tài về bản thân trên diễn đàn trường đã khí thế ngút trời, cũng không biết Thẩm Mộc Dương đã xóa không biết bao nhiêu bài đăng bôi đen cô, nhưng hình như có người vô cùng quyết tâm muốn dán lên người Nguyễn Du Du cái mác “Mỹ nhân phẫu thuật thẩm mỹ” , không chỉ nói cô tắm trắng tiêm axit, còn khẳng định là cô gọt cằm nâng mũi.
Thẩm Mộc Dương một bên xóa mấy bài viết vu khống, một bên lo lắng Nguyễn Du Du chịu ảnh hưởng, chị dâu nhỏ mềm yếu như vậy, nhìn là biết rất dễ tổn thương, cho nên hắn không có việc gì liền tới đây canh chừng. Thấy cảm xúc cô không tốt liền có thể ngay lập tức cứu hỏa dập lửa, nếu không để lửa lan đến chỗ ông nội và anh hai, khẳng định hắn không còn đường sống.
Nguyễn Du Du không thèm để ý đến Thẩm Mộc Dương nữa, chuyên tâm luyện tập.
Có Thẩm Mộc Bạch chỉ điểm, Nguyễn Du Du có thể bước đi những bước tiêu chuẩn, nhìn không tệ, được huấn luyện viên khen ngợi không ít.
Nữ sinh tập diễu hành quân đội bộ dáng tương đối tùy ý, lúc tập đi đứng đội hình rối loạn hết cả lên, Trần Mân hời hợt đá chân, một bên đôi mắt không tự chủ mà ngắm Thẩm Mộc Dương ở đằng xa.
Cô ta biết Thẩm Mộc Dương là em trai của Thẩm Mộc Bạch.
Theo cô ta nghĩ, Chu Dung Dung có chút ngu ngốc, sao lại đem Nguyễn Du Du đẩy cho Thẩm Mộc Bạch, để hoàn thành hôn ước với Thẩm gia. Nếu là cô ta, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp khác vứt bỏ Thẩm Mộc Bạch sau đó gả cho Thẩm Mộc Dương, như vậy liền có thể thực hiện hôn ước giữa hai nhà mà bản thân lại còn hạnh phúc mỹ mãn.
Nếu đem ra so,Thẩm Mộc Bạch vốn đã mất đi quyền thừa kế, vậy tương lai không hề nghi ngờ gì Thẩm Mộc Dương sẽ là người kế thừa Thẩm gia, huống chi Thẩm Mộc Dương còn đẹp trai cao ráo như vậy, là giáo thảo đại học Yến Thành, không biết bao nhiêu nữ sinh thầm thương trộm nhớ, Thẩm Mộc Dương thắng áp đảo.
Đương nhiên, đấy là nếu Chu Dung Dung chọn đính hôn với Thẩm Mộc Dương, nhưng có người không có mắt, ngu ngốc không biết ôm cục vàng trước mắt này, cho nên trong lòng Trần Mân vô cùng cao hứng.
Đáng tiếc từ lúc bắt đầu huấn luyện đến giờ, ánh mắt của Thẩm Mộc Dương đều dừng trên người Nguyễn Du Du, không bố thí cho cô ta một chút chú ý nào.
Trần Mân càng sinh khí.
Hôm tiệc sinh nhật đó, Nguyễn Du Du bị Thẩm Mộc Bạch mang đi, sau đó Nguyễn Du Du liền cùng Thẩm Mộc Bạch ở chung một chỗ, nhưng chỉ có người Thẩm gia mới biết hai người đã đi lãnh giấy hôn thú, người ngoài nhìn vào chỉ cho rằng họ đang ở chung .
Trần Mân oán hận lườm Nguyễn Du Du một cái, trong làm âm thầm chửi rủa, thật là đồ tham lam, đã có Thẩm Mộc Bạch lại còn muốn quyến rũ Thẩm Mộc Dương.
Càng nghĩ càng tức giận, vô cùng không cam lòng.
Tiếp theo là động tác xoay người đá chân, mắt thấy Nguyễn Du Du chuẩn bị di chuyển tới trước mặt, Trần Mân đột nhiên nảy ra một ý lớn mật.
Cô ta làm bộ quên động tác, không có đá chân mà trực tiếp xoay người, không chỉ có thế, cô ta làm bộ chân đứng không vững, lảo đảo hai bước, bổ nhào vào Nguyễn Du Du trước mặt, một tay dùng lực, nhằm mũi Nguyễn Du Du mà đi tới.
Nguyễn Du Du đột nhiên hoa mắt, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng đầu lệch về một bên, đưa tay sờ lên má, đau rát.
Trong nháy mắt, cô thấy gương mặt cười đến đắc ý của Trần Mân.
Nguyễn Du Du xoay người, động tác hữu lực dứt khoát, đạp thẳng vào eo Trân Mân. (editor: zừa lắm:))) chị hiền nhưng k dễ bắt nạt nha cưng :>)
Trần Mân hét lên một tiếng, “Đông-----” ngã úp mặt xuống. Sân thể dục có cát sỏi nhỏ nhỏ, mặt úp xuống đỏ thật không còn là mặt.(editor : sml theo nghĩa đen và bóng luôn :>)
Các bạn học xung quanh đều sợ ngây người, huấn luyện viên vội vàng chạy đến.
Thẩm Mộc Dương nhảy qua hàng rào, vài bước liền tới trước mặt Nguyễn Du Du, kéo tay cô ra, liền thấy khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng hồng tím một mảng, da thịt non mềm sưng lên,Thẩm Mộc Dương gấp muốn độn thổ, hận không thể xông ra xé mặt Trần Mân một trận, giận dữ hét lên : “Cô cmn bị đần à.”
(╥﹏╥)(╥﹏╥)(╥﹏╥)≥﹏≤
Tui đã bỏ bê các t.y đã lâu. Sr ngàn lần, ngàn lần iu thưn. ฅ'ω'ฅ
Về lịch đăng truyện thì từ h k có lịch cụ thể nha các t.y (。•́︿•̀。) tui edit đc chương nào sẽ đăng lên chương đó ngay. Deadline nhìu quá k dứt ra đc huhu,  bảo bối cũng rất khổ sở. (╥﹏╥)
Hứa k drop tr :<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.