Nhưng khi Vinh Nhung chạy đến phòng khách thì lại gặp phải Phó Ưng Phủ đang chạy bộ về.
Nhớ lại chuyện tối qua, Vinh Nhung hơi lo lắng lên tiếng: "Chào buổi sáng..."
"Sáng sớm cậu đi đâu vậy?" Phó Ưng Phủ không đeo kính vàng, thiếu đi lớp kính, đôi mắt sắc lạnh và vẻ mặt lạnh lùng của anh càng thêm phần sắc bén, áp đảo.
Vinh Nhung không khỏi lo lắng mà xoa tay: "Tôi đưa Đô Đô ra ngoài dạo một vòng."
"Trên người động vật có rất nhiều vi khuẩn," Phó Ưng Phủ đột nhiên cúi người lấy hộp giấy trên bàn trà, cơ thể anh áp sát Vinh Nhung: "Bình thường chiều chuộng nó một chút thì được, nhưng khi ngủ thì tốt nhất không nên để nó lên giường."
Vinh Nhung giật mình, nhường chỗ cho Phó Ưng Phủ: "Anh cứ lấy đi."
Phó Ưng Phủ đứng thẳng dậy, vừa lau mồ hôi vừa nhìn Vinh Nhung, một lúc lâu sau mới nói: "Thôi được, tùy cậu."
"Vậy tôi đi đây." Vinh Nhung nói xong liền vội vã rời đi. Khi đến bếp, hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của Phó Ưng Phủ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong lòng: Giọng điệu răng dạy của tổng giám đốc Phó thật giống thầy hiệu trưởng...
Vinh Nhung vừa nghĩ vừa đeo tạp dề, chuẩn bị bắt đầu làm bánh mì chiên.
Cậu làm rất chậm rãi, trước tiên đập hai quả trứng vào bát, đánh đều rồi mới bật bếp... Đợi dầu trong chảo nóng lên, cậu mới kẹp một lát bánh mì nhúng vào trứng rồi đặt lên chảo.
Mặc dù động tác không thành thạo nhưng cậu rất tập trung.
Vì vậy mà cậu không phát hiện ra Phó Ưng Phủ vốn định vào phòng tắm lại đứng ở gần đó quan sát cậu.
"Tổng giám đốc Phó?" Du Dịch Nghiêm thấy Phó Ưng Phủ thì hơi ngạc nhiên: "Sao anh lại đứng đây?"
Phó Ưng Phủ tỏ ra bình tĩnh: "Không có gì, tôi định vào bếp uống ly nước, nhưng nhớ ra trong phòng cũng có."
"Ra là vậy." Du Dịch Nghiêm phụ họa một câu, rồi đi về phía Vinh Nhung trong bếp.
Còn Phó Ưng Phủ đứng ở góc cua, đột ngột quay đầu lại, thấy Vinh Nhung nhìn Du Dịch Nghiêm với vẻ mặt ngạc nhiên, hoàn toàn không có vẻ gì là e dè khi đối mặt với anh, ánh mắt của Phó Ưng Phủ trở nên âm u.
Du Dịch Nghiêm nhìn Vinh Nhung, liếc mắt nhìn về phía cửa, thấy Phó Ưng Phủ đã đi rồi mới nói: "Buổi livestream sáng nay sẽ bị dừng, nghe nói ekip đang họp."
"Có lẽ chuyện này liên quan đến tôi." Vinh Nhung không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.
"Sao lại thế? ... Đợi đã, để tôi tắt mic đã." Nói xong, Du Dịch Nghiêm tắt mic rồi hỏi Vinh Nhung.
Vinh Nhung kể lại mọi chuyện mà nhân viên đã nói với cậu.
Nghe xong, Du Dịch Nghiêm không khỏi nhíu mày: "Nhưng anh ta thực sự đã làm những việc đó, bây giờ lại muốn cậu, nạn nhân, giúp anh ta lừa dối khán giả."
Nghe thấy câu nói của Du Dịch Nghiêm, vẻ mặt của Vinh Nhung vốn còn hơi ủ rũ nay đã giãn ra nhiều.
Nhìn thấy ánh mắt biết ơn của cậu, Du Dịch Nghiêm cố kìm lại ham muốn xoa đầu cậu, hỏi như thể chuyện thường ngày: "Bố mẹ cậu có phản đối cậu đến chương trình này không?"
Mặc dù hôn nhân đồng giới đã hợp pháp hóa từ năm năm trước và quốc gia cũng cho phép các đài truyền hình tổ chức các chương trình hẹn hò dành cho người đồng tính, nhưng nhiều người lớn tuổi vẫn chưa thể chấp nhận chuyện này. Bệnh viện của anh từng tiếp nhận rất nhiều trường hợp người già nhập viện vì vấn đề này.
"Bà ấy không biết chuyện này." Bánh mì của Vinh Nhung sắp chín, Du Dịch Nghiêm thấy vậy liền lấy một cái đĩa sạch để đựng.
"Cảm ơn." Vinh Nhung lại tiếp tục chiên một chiếc bánh mì mới.
Du Dịch Nghiêm đặt đĩa xuống, tiếp tục hỏi: "Cậu có thể chấp nhận độ tuổi lớn nhất là bao nhiêu?"
Động tác Vinh Nhung đột ngột dừng lại, "Sao anh lại hỏi vậy? ... Thật ra tôi không quan chuyện đó trọng lắm." Dù sao cậu cũng chưa thi đại học.
Du Dịch Nghiêm vui vẻ hơn rất nhiều, sau đó lại hỏi cậu một câu khiến cậu bối rối: "Chiều nay cậu và Hoài An đi hẹn hò ở đâu vậy?"