Trần Lâm Tắc Hủ, trong bộ vest lịch lãm, đang chờ đợi ở cửa nhà hát.
Đạo diễn ghi hình hỏi cậu: “Cậu mong người đến là ai?”
Trần Lâm Tắc Hủ không chút do dự trả lời: “Anh Kỳ Ngạn.”
Nhưng ngay khi cậu vừa dứt lời, một chiếc xe đỗ lại cách đó không xa.
Cửa xe mở ra, Vinh Nhung trong bộ vest đen bước xuống. Sau khi giúp tài xế đóng cửa, cậu đứng yên tại chỗ cẩn thận cài khuy áo vest.
Trần Lâm Tắc Hủ nhìn thấy cậu, không nhịn được cười: “Vinh Nhung, ở đây này!”
Nghe thấy tiếng gọi, Vinh Nhung ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm đến Trần Lâm Tắc Hủ đang vẫy tay với mình, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lập tức cong thành vầng trăng khuyết, rồi cậu bước nhanh về phía Trần Lâm Tắc Hủ.
Mặc bộ vest, Vinh Nhung trông cao lớn thẳng tắp, khi không có biểu cảm, cậu toát lên vẻ quý tộc hiếm thấy; nhưng khi cậu cười, lại giống như tuyết tan vào mùa xuân, đẹp đẽ lại rạng rỡ.
Trần Lâm Tắc Hủ bị nụ cười đó làm cho ngỡ ngàng, trên mặt cũng nở một nụ cười, trêu chọc cậu: “Woa! Hôm nay cậu ăn mặc khác hẳn thường ngày đấy.”
Lần đầu tiên Vinh Nhung thử kiểu tóc này, có chút ngượng ngùng: “Trước khi ra ngoài, nhà tạo mẫu đã làm kiểu tóc này cho tôi.”
Trong khi đó, phòng livestream của Trần Lâm Tắc Hủ từ khi Vinh Nhung xuất hiện đã tràn ngập những tiếng hét và lời khen ngợi, giờ thấy cậu ngượng ngùng như vậy, khán giả càng thêm phấn khích:
[Trời ơi, đây là visual đỉnh của đỉnh trong giới gay à!]
[Sao lại ngại ngùng thế này chứ? Dễ thương quá đi mất.]
[Tôi, tôi có thể mua vé đến nhà hát Tinh Không ngay bây giờ được không??]
[Nếu Vinh Nhung đồng ý làm bạn trai tôi, tôi sẵn sàng làm 1??]
[Ờm... cái gì cơ? Vinh Nhung không phải là 0 à?]
[Hahaha Vinh Nhung chắc đang tức điên: Các người có thể tôn trọng một nhược công được không?]
[Thật không?!!! Tuyệt vời quá!]
Trần Lâm Tắc Hủ không biết đến sự náo loạn mà Vinh Nhung gây ra, thấy Vinh Nhung không có vẻ giàu mỡ, cũng không có fan cuồng nhiệt theo sau, cậu cảm thấy rất thoải mái, tiếp tục trêu chọc: “Thấy đối tượng hẹn hò là tôi có thất vọng không?”
Vinh Nhung trả lời một cách nghiêm túc: “Không hề, anh cũng thích âm nhạc mà.” Thật ra, trong số các khách mời thụ, cậu ít lo lắng về Trần Lâm Tắc Hủ nhất, bởi vì Trần Lâm Tắc Hủ thích Tiết Kỳ Ngạn quá rõ ràng, không cần lo lắng cậu ấy là người đã gửi tin nhắn cho mình.
Trần Lâm Tắc Hủ rất hài lòng với câu trả lời của cậu, tiếp tục hỏi: “Cậu đã từng đi xem hòa nhạc chưa?”
“Có.” Vinh Nhung trả lời không chút do dự, hồi nhỏ cậu đã từng đi xem buổi hòa nhạc độc tấu violin cùng ba mẹ rồi hoàn toàn bị mê hoặc. Nhưng sau khi nhớ lại thân phận của mình ở thế giới này, cậu lại sửa lời: “Tôi đã xem một số đoạn trên mạng.”
“Ồ…”
Trần Lâm Tắc Hủ cảm thấy thái độ của Vinh Nhung lạnh nhạt đi một chút. Nhưng Vinh Nhung không để ý lắm, bây giờ cậu chỉ tập trung vào buổi hòa nhạc sắp diễn ra.
[Sao tự nhiên không nói chuyện nữa vậy?]
[Nghe nói Vinh Nhung chưa từng đến nhà hát, nên không hứng thú à?]
[Không thể nào chứ? Vinh Nhung tuy nghèo nhưng cậu ấy đẹp trai mà??]
Sau khi kiểm tra vé, họ vào trong nhà hát. Phía trước, có người vừa nghe điện thoại xong bỗng nhiên quay đầu chạy ngược lại. Trần Lâm Tắc Hủ đang tập trung tìm khu vực D, cho đến khi nhận ra người đó sắp đâm vào mình, cậu không khỏi trợn tròn mắt.
Đúng lúc đó, một bàn tay nắm lấy tay áo của Trần Lâm Tắc Hủ, kịp thời kéo cậu ra khỏi nguy hiểm.
“Không sao chứ?” Vinh Nhung kéo cậu quan tâm hỏi.
“Cảm ơn, tôi không sao.” Trần Lâm Tắc Hủ có hơi hoảng hốt nói, lần đầu tiên cậu phát hiện ra Vinh Nhung lại nhanh nhẹn như vậy, người cao lớn như vậy. Ngày đầu tiên khi biết nghề nghiệp của Vinh Nhung, Trần Lâm Tắc Hủ đã loại cậu ra khỏi danh sách những người có thể hẹn hò, sau đó thì hầu như không có sự tương tác nào, nhưng bây giờ nhìn lại, cậu chàng này cũng không tệ...
Trong khi cậu đang suy nghĩ miên man, Vinh Nhung thấy cậu không sao đã buông tay ra rồi nói: “Vậy chúng ta tìm chỗ ngồi thôi.”
Trần Lâm Tắc Hủ: …
Cảm xúc của khán giả xem trực tiếp cũng giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, khi thấy Vinh Dung anh hùng cứu mỹ nhân, mọi người đều trở bên phấn khích:
[Woa woa woa]
[Cuối cùng cũng thấy Vinh Nhung công một lần rồi!]
[Trời ơi, cục cưng Hủ nhanh thả cậu ấy ra, tới lượt tôi chui vào rồi!]
Nhưng sau khi thấy Vinh Dung thản nhiên buông tay Trần Lâm Tắc, tập trung tìm chỗ ngồi, họ cũng không biết nói gì nữa:
[Ờ... cái này…]
[Hahaha cười chết, tên Vinh Dung này sao mà ngốc thế, nhân lúc này mà tấn công đi chứ, đi tìm chỗ ngồi làm gì.]
……
Cho đến khi buổi hòa nhạc bắt đầu, khán giả trong livestream mới bình tĩnh lại một chút.
Mặc dù Trần Lâm Tắc Hủ thích âm nhạc, nhưng sau khi nghe một vài bản nhạc, cậu cảm thấy hơi nhàm chán. Bình thường cậu thích những bản nhạc có cảm xúc sâu lắng hoặc sáng tạo, nhưng đối với loại nhạc cổ điển trầm lắng này, cậu không mấy hứng thú.
Vì chán nản nên cậu quay sang nhìn Vinh Nhung, thấy đối phương đang chăm chú nhìn màn hình lớn, yay chống vào mép ghế, khẽ gõ theo nhịp điệu, nếu không nhìn kỹ thì hầu như không phát hiện ra…
Thấy cậu xem say sưa như vậy, Trần Lâm Tắc Hủ không nhịn được hỏi: “Hay đến vậy à?”
Vinh Nhung gật đầu mạnh, sợ làm phiền đến những người xung quanh, cậu ghé sát tai Trần Lâm Tắc Hủ nói: “Edward chơi đàn rất hay, đội ngũ của anh ấy cũng phối hợp rất ăn ý, nhưng ánh sáng sân khấu bố trí không hợp lý, hàng ghế của các nhạc công violon không nên đặt quá nhiều đèn, đặc biệt là đèn màu thay đổi, nó phá hủy vẻ đẹp mà bản nhạc này vốn muốn thể hiện. Màn hình lớn cũng bị những ánh đèn này chia thành nhiều phần, ảnh hưởng đến trải nghiệm xem.”
Trần Lâm Tắc Hủ không ngờ cậu thực sự có thể nói ra những điều như vậy, càng không ngờ Vinh Nhung lại đến gần mình như vậy, từng hơi thở nóng ấm phả vào tai Trần Lâm Tắc Hủ khiến tai cậu hơi ngứa, tim đập nhanh một cách lạ thường. Khi Vinh Nhung nói xong trở lại vị trí ban đầu, Trần Lâm Tắc Hủ vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Vì vậy, trong phần biểu diễn tiếp theo, mặc dù vẫn cảm thấy nhàm chán nhưng Trần Lâm Tắc Hủ không dám nói chuyện với Vinh Nhung nữa mà chỉ lặng lẽ quan sát cậu.
Camera bên cạnh ghi lại cảnh này một cách chân thật:
[Sao cục cưng Hủ cứ nhìn chằm chằm vào Vinh Nhung vậy?]