Khi Vinh Nhung đi qua phòng khách, Ôn Thức Kiều và Hàn Lệ vẫn đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện.
Ban đầu, Vinh Nhung định đi qua thật nhanh, nhưng Ôn Thức Kiều đã gọi cậu lại: “Vinh Nhung, cậu định đi đâu vậy?”
Vinh Nhung hơi ngạc nhiên, vì ngoài những hoạt động chung, bình thường Ôn Thức Kiều rất ít khi chủ động tìm cậu: “Tôi định đi gặp bạn.”
“Sớm vậy? Vậy cậu sẽ về lúc mấy giờ?” Ôn Thức Kiều nói chậm rãi, nghe rất dễ chịu, “Tối nay tôi muốn rủ cậu cùng đi xem phim ở phòng chiếu phim.”
[Woa! Cuối cùng thì Kiều Kiều cũng ra tay rồi à?]
[Nếu đề nghị ở chung phòng của Kiều Kiều được chấp nhận thì tốt rồi, tôi muốn xem Kiều Kiều và Vinh Nhung hẹn hò.]
[Á, trông Kiều Kiều có vẻ thất vọng quá.]
[Cái này đơn giản thôi, tối nay chúng ta sẽ thả bình luận liên tục, ngày mai bắt buộc Kiều Kiều và Vinh Nhung phải đi hẹn hò.]
[Ê? Hàn thiếu sao thế? Bình thường anh ta không phải sẽ ngăn cản Kiều Kiều à?]
[Cảm giác như anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Vinh Nhung ấy?]
Vinh Nhung cũng nghĩ rằng Hàn Lệ sẽ tức giận khi Ôn Thức Kiều rủ cậu đi chơi, không ngờ Hàn Lệ lại đột ngột nói một cách khinh bỉ: “Cái cặp sách rách nát của cậu xấu quá.”
Vinh Nhung nhìn Hàn Lệ một cách kỳ lạ: “Anh bị điên à?”
Sau đó, Vinh Nhung rời đi ngay lập tức.
Trong xe của đoàn làm phim
Sau một đêm không ngủ ngon, Vinh Nhung cảm thấy đau đầu khi ngồi trên xe, chị PD đã đưa cho cậu một viên kẹo mút vị dâu tây để cậu đỡ hơn.
Nhiều khán giả thích ngoại hình đã đến phòng livestream của Vinh Nhung sau khi thấy bức ảnh cậu ngồi trên ghế sofa vào buổi sáng:
[Cuối cùng cũng tìm thấy người thật rồi!!!]
[Nhìn thấy bức ảnh đó, tôi biết tôi đã tìm thấy một nửa của đời tôi rồi?′??*??*]
[Vợ ơi, anh yêu em nhiều lắm?°з°-?]
[Nếu vợ có thể mở Weibo thì tốt quá, tôi sẽ để lại bình luận mỗi ngày.]
Thấy lượt xem livestream tăng cao, PD đi cùng hỏi Vinh Nhung: “Vinh Nhung, người mà cậu sắp gặp là người như thế nào?”
Vinh Nhung lấy viên kẹo mút ra khỏi miệng, đôi môi đỏ hồng: “Là một anh trai rất tốt với tôi.”
Tám tháng trước, vì một số việc, cậu phải đến nơi mẹ làm việc để tìm bà, và tại đó cậu đã gặp con trai út của gia đình đó là Chu Cẩn Hành.
Sau vài lần gặp gỡ, họ bắt đầu quen biết nhau. Khi biết được chuyện của Vinh Nhung, Chu Cẩn Hành đã cho cậu làm thêm ở nhà hàng. Vì vậy, Vinh Nhung mới có công việc kéo đàn violin. Bình thường anh ấy cũng rất tốt với cậu.
…
Một giờ sau, xe dừng trước cửa một nhà hàng có chủ đề. Tại đó, một người đang đợi.
Vinh Nhung ôm Đô Đô xuống xe.
Nhà quay phim cũng quay cận cảnh Chu Cẩn Hành, anh để tóc vàng, khuôn mặt có nét đặc biệt, lông mày rậm, mắt hơi nhỏ, cơ thể rất cường tráng, mặc áo len đen cũng có thể thấy cơ bắp cuồn cuộn, khi không biểu cảm trông rất đáng sợ.
Chu Cẩn Hành ban đầu cau mày nhìn máy quay và nhân viên đoàn làm phim, nhưng khi nhìn thấy Vinh Nhung thì khuôn mặt anh ta lập tức nở nụ cười: “Vinh Nhung.”
“Anh Cẩn Hành.”
[Anh chàng này trông thật khỏe mạnh!]
[Cười lên trông giống như một con gấu lớn vậy.]
[Có phải là dân xã hội đen không?]
Vì Chu Cẩn Hành bị dị ứng lông mèo nên Vinh Nhung đã đặt Đô Đô ở một phòng nghỉ trống trước, cho Đô Đô ăn một ít thức ăn cho mèo, sau đó mới cùng Chu Cẩn Hành đi vào phòng bao của nhà hàng.
Vừa ngồi xuống, Chu Cẩn Hành đã hỏi cậu: “Sao lại đột nhiên tham gia chương trình này? Em còn nhỏ thế này, mẹ em biết không?”
“Bà ấy không biết.”
[Không biết à? Vậy là Vinh Nhung vẫn chưa nói với gia đình về chuyện này à?]
“Gần đây không đến quán làm thêm cũng vì chương trình này à?”
Vinh Nhung gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhưng lý do thực sự là mỗi tối các ngày trong tuần khi đến quán để kéo đàn violin, quán chỉ có mỗi Cẩn Hành và nhân viên.
Vinh Nhung sợ rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến quán của Cẩn Hành phá sản, nên cậu mới vội vàng tìm công việc làm thêm khác.
[Woa, tôi biết nơi mà Vinh Nhung đang làm thêm đó.]
[Quán đó rất khó đặt bàn, chủ quán thường xuyên đóng cửa đột ngột vào buổi tối.]
“Nhưng em mới 20 tuổi mà, không cần vội vàng…”
[Đúng là hơi nhỏ… Trời ơi, 24, 25 tuổi thì không sao, nhưng 20 tuổi mà tham gia kiểu chương trình này thì hơi kỳ lạ.]
[Tất cả khách mời thụ đều lớn tuổi hơn Vinh Nhung… Nghĩ vậy thì thấy hơi kỳ lạ.]
[Nhưng lại rất hợp với tổng giám đốc Phó và bác sĩ Du, tự nhiên tôi lại cười hi hi.]
“Không sao, mọi người ở đó đều rất tốt, cho dù không yêu đương thì cũng có thể kết giao nhiều bạn bè.” Hơn nữa, Vinh Nhung muốn theo đuổi cốt truyện, biết đâu sau này có thể quay lại thế giới thực.
Chu Cẩn Hành không nói gì nữa, anh gọi cho Vinh Nhung một mâm đầy ắp các món ăn mà cậu thích, như cánh gà rán, cá chua cay…
Sau đó, Chu Cẩn Hành không nói chuyện nữa, chỉ tập trung nhìn Vinh Nhung ăn.
[Oa, anh chàng này tốt quá đi.]
[Anh trai của Vinh Nhung có bạn gái chưa vậy?]
Cho đến khi nhân viên đoàn làm phim không thể ngồi yên được nữa, họ giơ bảng hiệu nhắc nhở họ hỏi về những chuyện trong nhà nhỏ.
ps: Chu Cẩn Hành: Cải trắng mà tôi trồng bao lâu nay sắp bị người khác hái mất rồi.