Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 22: Một giây sau, thiếu nữ lao vào lòng cậu



Xế chiều, Bùi Chân tan học về nhà, thay chiếc váy màu xanh nhạt, rồi trang điểm nhẹ.

Người trong gương có một đôi mắt hạnh nhân đen láy, trông rất rực rỡ, chóp mũi nhỏ nhắn xinh xắn, linh khí bức người.

Bộ lễ phục tinh xảo tôn lên dáng người tuyệt mỹ của cô, càng làm tăng thêm làn da trắng nõn, cả người lấp lánh sặc sỡ như đá quý.

Bùi Chân chụp một tấm hình tự sướng đăng lên Weibo:

“Mặc chiếc váy xinh xắn mà cậu ấy tặng cho tôi ~ xuất phát nào!”

Thời tiết bên ngoài rét lạnh, Bùi Chân mặc chiếc áo khoác dài đi đến trạm đứng chờ xe.

Cô ngồi trên xe buýt mở Weibo lên, nhìn thấy bài đăng vừa rồi nhận được rất nhiều lượt like, bình luận cùng chia sẻ.

[Tôi thẳng thắn thừa nhận, xin chào, vợ ơi ~]

[Woa woa woa woa nhìn dáng người cũng biết là người đẹp tuyệt thế rồi a a a dán dán*.]

(*Dán dán: Thuật ngữ mạng dùng để chỉ mối quan hệ khắng khít và tương tác giữa hai người. Nó chủ yếu được mô tả tình yêu giữa con trai và con gái. Nguồn Baidu.)

[Má ơi hóa ra chủ bài đăng xinh đẹp như thế à!!! Trách không được theo đuổi nam thần tiến triển thần tốc như vậy!]

[Chỉ mình tôi quan sát bộ váy này thôi à, đây là mẫu mới nhất của thương hiệu J, cho nên nam thần không chỉ đẹp trai thành tích tốt mà trong nhà còn có rất nhiều tiền QAQ.]

Bùi Chân thầm nghĩ, Lê Khí không phải là người giàu có gì, mặc dù sau này có tài sản hàng trăm triệu, nhưng bây giờ vẫn là một thiếu niên hai bàn tay trắng, đoán chừng dành dụm tiền lâu lắm mới mua được chiếc váy đắt tiền này.

Lê Khí không phải là loại người tùy tiện tặng quà cho con gái, cô càng cảm thấy chiếc váy xanh nhạt trên người mình quý giá bao nhiêu. Điều này không phải có nghĩ là, cô đã có một vị trí nhỏ trong lòng của thiếu niên à.

Bùi Chân nhấn vào khung tin nhắn riêng rồi gửi tin cho [Leach7]:

“7, tôi đang ngồi xe đi tìm cậu ấy nè ~”

Xe buýt chạy một đoạn rất dài, lúc này Bùi Chân mới nhận được tin nhắn trả lời: “Chú ý an toàn.”

Xe buýt ngừng lại, có người lên xe, là một người đàn ông 30 tuổi đeo khẩu trang. Hắn ta nhìn quanh một vòng, rồi đi đến chỗ của Bùi Chân.

Bùi Chân đang cúi đầu nghịch điện thoại, cảm giác bên cạnh có người ngồi xuống, trong lòng  còn cảm thấy kỳ quái: Rõ ràng trên xe có nhiều ghế trống như vậy, tại sao lại chọn ngồi bên cạnh cô?

Sau khi ngồi xuống người đàn ông này cứ luôn cố ý vô tình nghiêng người qua, thiếu nữ nhích người sang chỗ khác, một lúc sau hắn ta lại nhích người đến gần một chút.

Bùi Chân nhíu mày, tự an ủi chính mình có phải quá đa nghi rồi không, nhưng một bên lại cảm thấy cùng người xa lạ ngồi quá gần khiến cho cô rất khó chịu.

Cô than phiền với [Leach7]: “Trên xe buýt có một người đàn ông luôn dựa vào tôi, thật kỳ quái.”

Ngay sau khi gửi tin nhắn này, cô phát hiện có một bàn tay thò vào áo khoác rồi hướng đến đùi của cô sờ soạng. Bùi Chân khẽ giật mình, quay đầu nhìn qua, người đàn ông đeo khẩu trang không hề sợ hãi nhìn cô nở nụ cười, trên khuôn mặt khắc bốn chữ lớn “t*ng trùng lên não.”

Trong lòng Bùi Chân giận dữ, hất tay của hắn ta ra đứng lên, lớn tiếng quát: “Chết đi đồ biến thái!!”

Người đàn ông móng heo sửng sốt, đây không phải lần đầu tiên hắn ta làm chuyện này, hắn ta luôn chọn những cô gái xinh đẹp điềm đạm nho nhã để ra tay, sau khi những người đó bị quấy rối họ không nói một lời nào, cho nên hắn ta càng thêm lớn lối.

Không nghĩ đến hôm nay em gái nhỏ thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu này, lại có tính cách mạnh mẽ như vậy, hắn ta nhất thời khiếp sợ muốn bỏ chạy.

Vừa khéo xe buýt đến trạm mở cửa ra, người đàn ông đeo khẩu trang nhanh chóng chạy xuống xe, Bùi Chân lập tức đuổi theo, hét lớn: “Ông chạy trốn cái gì, có bản lĩnh quấy rối người khác không có bản lĩnh thừa nhận à?! Hôm nay ông phải đi với tôi gặp chú cảnh sát!”

Thiếu nữ nhảy xuống xe muốn túm lấy góc áo của người đàn ông đó, nhưng căn bản sức lực của cô không sánh bằng người đàn ông đó, bị người nọ hung hăng đẩy một phát, lảo đảo vài bước rồi ngã xuống nền đất xi măng.

Những hạt cườm thêu trên váy bị cọ rơi mất, đầu gối bị thương, làn da trắng như sứ hiện lên màu máu đỏ tươi.

Thiếu nữ đau đến mức hít một hơi khí lạnh, mở to mắt nhìn người đàn ông đeo khẩu trang chạy trốn mất dạng.

Người đàn ông chạy được vài bước, liền chạm mặt một thiếu niên cao gầy mặc đồ đen, mặt mày lạnh lùng, màu da rất trắng, từng bước đi tới giống như Tu La tàn nhẫn trong địa ngục.

Trong tiềm thức của người đàn ông đeo khẩu trang cảm thấy đối phương không dễ chọc vào, vừa định đi ngang qua, thiếu niên nhấc một chân lên, hung hăng đá vào ống quyển của hắn ta.

Người đàn ông quỳ xuống ngay tại chỗ, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn.

Lê Khí mặt mày lạnh lùng, bóp chặt cổ đối phương, mặt không cảm xúc.

Giống như hắn ta là rác rưởi, căn bản không nên sống trên đời này.

Vậy mà còn vọng tưởng chạm vào thứ quý giá nhất trên thế gian, quả thực là –

Tìm chết.

Lực đạo trên tay  từng chút tăng lên, khuôn mặt người đàn ông chầm chậm nghẹn đỏ bừng, liên tục đánh vào cánh tay của Lê Khí. Thiếu niên lại vô tri vô giác, bình tĩnh giống như máy móc, chỉ có đuôi mắt hơi đỏ lên để lộ ra một tia điên cuồng trong nội tâm.

Trong lúc người đàn ông đeo khẩu trang hít thở không thông, đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngọt ngào: “A Khí.”

Lực đạo trên cánh tay vẫn luôn chế trụ trên cổ của hắn ta chợt buông lỏng một chút, một lần nữa không khí mạnh mẽ vọt vào trong lồng ngực, hắn ta nằm rạp trên mặt đất lớn tiếng ho khan.

Thiếu niên tay rũ xuống bên người, có chút không dám ngước mắt nhìn xem biểu cảm hiện giờ trên khuôn mặt của Bùi Chân.

Vừa rồi cảm xúc tức giận vọt lên, khiến cậu bộc lộ dáng vẻ chân thật nhất của mình trước mặt Bùi Chân – hung ác, âm u, muốn hủy diệt hết tất cả.

Cô nhất định sẽ sợ hãi đúng không? Sẽ muốn chạy trốn phải không?

Nếu có ý nghĩ như vậy, cậu hoàn toàn có thể hiểu được, chỉ là …Thực sự không đủ dũng khí từ trong đôi mắt trong veo như pha lê của cô đọc được cảm xúc sợ hãi hoặc thất vọng đối với chính mình.

Một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng kéo góc áo của Lê Khí, lại lần nữa gọi: “A Khí.”

Thiếu niên cưỡng ép bản thân mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Bùi Chân, cái miệng nhỏ mím chặt, vẻ mặt không thoải mái.

Trái tim Lê Khí thẳng tắp rơi xuống –

Giây tiếp theo, thiếu nữ lao vào trong lòng cậu, hai cánh tay quấn quanh lấy eo cậu, giọng nói đầy uất ức: “Váy rách rồi hu hu hu…”

Trong lúc nhất thời Lê Khí quên cả hít thở, dây thần kinh trong đầu giống như có dòng điện chạy qua, tê tê dại dại.

Người trong lòng nhỏ bé, mềm mại lại thơm ngát, có vài sợi tóc cọ vào gương mặt của cậu, khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Trái tim của thiếu niên đập rất nhanh.

Cậu sống trên đời nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu được người ta tin cậy ôm ấp thân mật thế này, mà tất cả không phải là giấc mơ, thiếu nữ thực sự tồn tại.

Thậm chí, đặc biệt vì cậu mà đến.

Cậu duỗi tay ra, cứng ngắc chầm chậm mà nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Chân. Chỉ muốn khoảnh khắc này lâu hơn một chút, lại dài hơn một chút nữa.

Bùi Chân vùi đầu trong lồng ngực của thiếu niên, buồn bã không vui nói: “Xin lỗi, A Khí vất vả cực khổ dành dụm tiền mua chiếc váy lại bị tớ làm hỏng mất rồi.”

Cho nên — Cô không phải sợ mình, chỉ là tức giận vì váy bị rách.

Trong lòng Lê Khí mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Không sao, váy có thể mua lại.”

“Vâng.” Thiếu nữ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất giả chết, rồi hung hăng giẫm một chân vào đùi của hắn ta, “Đưa tên khốn kiếp này đến đồn cảnh sát trước đã.”

“Ui da —” Người đàn ông đau đến đổ mồ hôi lạnh.

…..

Bùi Chân và Lê Khí ở trong đồn cảnh sát cho lời khai, có một cảnh sát trực ban vẫn còn nhớ rõ bọn họ. Ai có thể phớt lờ giá trị nhan sắc cao như vậy? Nhìn qua khó lòng mà quên được.

Cảnh sát trêu ghẹo: “Lại là hai người à? Lần này lại hành hiệp trượng nghĩa giúp bạn học nào bị cướp kem hả?”

Bùi Chân duỗi ngón tay ra, chỉ chỉ người bên cạnh: “Chú cảnh sát, là cậu ấy giúp cháu.”

Cảnh sát sắc mặt sa sầm, anh ta mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, lại bị gọi là chú?!

Lê Khí không có tâm trạng nói đùa, ngồi xổm xuống xem xét vết thương trên đầu gối của thiếu nữ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương: “Đau không?”

Bùi Chân hít hà một tiếng: “Cũng may, không đau lắm.”

Đã như vậy còn bảo không đau à, trong mắt thiếu niên hiện lên một tia u ám, vừa rồi phải đạp thằng cha đó thêm mấy cái nữa.

Cậu hỏi cảnh sát: “Có thuốc sát trùng không?”

Cảnh sát chỉ vào cái hộp thuốc đặt trên tủ cách đó không xa: “Ở đó.”

Thiếu niên cầm hộp thuốc đến, để Bùi Chân ngồi trên ghế, mở nắp cồn sát khuẩn ra, nói với cô: “Sẽ đau một chút, cố gắng chịu đựng nha.”

Bùi Chân ngoan ngoãn gật đầu: “Tớ rất dũng cảm.”

Trước kia cô từng tiêm thuốc gây mê để làm phẫu thuật, những cây kim dài hơn cả lòng bàn tay đâm vào lưng cô, hay sau khi phẫu thuật xong không cẩn thận chạm vào miệng vết thương, cho đến bây giờ cô chưa từng khóc một tiếng. Một chút vết thương nhỏ này tính toán là cái gì?

Trên tay thiếu niên cầm tăm bông tẩm cồn sát khuẩn di chuyển từng chút một, sợ làm cô đau.

Thiếu nữ nghĩ đến chuyện gì đó: “A Khí, vừa rồi sao cậu tìm được tớ vậy?”

Cô nhớ rõ trước khi đi mình không nhắn tin báo cho Lê Khí biết mà.

Tại sao cậu lại vào thời gian đó chỗ đó, vừa khéo xuất hiện như vậy, giống như đưa than sưởi ấm vào ngày đông?

Chẳng lẽ trùng hợp đến thế sao?

Tay Lê Khí hơi dừng lại, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, đáp: “Giúp quán cà phê đi ra ngoài mua một ít đồ.”

“Ồ…” Lời giải thích này thực ra lại hợp tình hợp lý.

Trong phòng lấy lời khai truyền ra tiếng khóc lóc tố cáo của người đàn ông đeo khẩu trang: “Cảnh sát anh phải làm chủ cho tôi! Vừa rồi cậu ta bóp cổ tôi! Tôi suýt chút nữa chết rồi!”

Cảnh sát lấy lời khai mang vẻ mặt không kiên nhẫn: “Đáng đời anh! Anh sờ đùi bạn gái của người ta, không đánh chết anh là may rồi đó!”

Bạn gái….

Động tác tay của thiếu niên một lần nữa khựng lại, không nói lời nào, tiếp tục cẩn thận bôi thuốc sát trùng.

Sau khi cho lời khai xong rời khỏi đồn cảnh sát đã hơn 8 giờ.

Trong cơn gió lạnh mùa đông Bùi Chân quấn chặt chiếc áo khoác, bây giờ cô vừa lạnh vừa đói, mỗi lần đi một bước đầu gối lại đau.

Lễ giáng sinh này thật thảm quá mà!

Lê Khí đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống rồi cúi người: “Tớ cõng cậu.”

Cái này….Không tốt lắm đâu?

Vừa rồi đầu óc cô nóng lên mới ôm Lê Khí, sau khi bình tĩnh lại cả người xấu hổ không thôi, còn bị cảnh sát nhầm lẫn là bạn gái của cậu.

Việc này đã vượt quá xa với ý định ban đầu của cô.

Bây giờ thiếu niên lại muốn cõng cô, đến lúc đó để người khác hiểu lầm thì không hay lắm.

Vì vậy Bùi Chân xua tay, kiên quyết từ chối: “Không cần không cần, tớ có thể đi được.”

Lê Khí mở miệng muốn nói gì đó, điện thoại lại reo lên, cậu chỉ đành bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu kinh thiên động địa quỷ thần của Hạng Nam: “Lê Khí cái tên ranh con kia đêm giáng sinh vứt bỏ một mình ông đây ở trong quán, hiện giờ trong quán chật kín người không còn chỗ ngồi nữa, ông đây căn bản không thể lo liệu hết tất cả công việc còn cậu lại chạy đến chỗ nào hẹn hò vậy….”

Thiếu niên nhíu mày, đưa điện thoại ra xa một chút nghe Hạng Nam kể lể một lúc, rồi mới cúp điện thoại.

Cậu nhìn Bùi Chân: “Khả năng tớ phải quay về quán cà phê một chuyến. Cậu muốn về nhà hay đi cùng tớ?”

“Đi cùng cậu!” Đương nhiên là đi cùng nhau rồi. Bùi Chân không chút do dự trả lời.

Thiếu niên quay mặt đi, lặng lẽ cong môi.

….

Một chiếc xe màu đen im hơi lặng tiếng chạy đến trước cửa nhà họ Bùi.

Bùi Giai đã sớm đứng chờ ở cửa từ rất lâu, hôm nay cô ta mặc bộ váy liền thân màu trắng, trên người xịt nước hoa, tạo kiểu tóc cùng trang điểm rất tỉ mỉ.

Khí trời lạnh lẽo, Bùi Giai để lộ đôi chân trần, thở ra một ngụm khí lạnh, nhìn thấy chiếc xe từ phía xa chạy đến, vội dựa vào cửa sổ xe mỉm cười ngọt ngào: “Anh Đổng.”

Nam sinh ngồi phía sau xe thoạt nhìn không lớn hơn Bùi Giai bao nhiêu, vẻ mặt kiêu căng: “Ừ.”

Bùi Giai mở cửa xe ngồi vào.

Nam sinh tên Đổng Tân rất không kiên nhẫn: “Nhanh lên.”

Bùi Giai ngoan ngoãn áp sát thân thể vào người nọ, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Đổng Tân: “Anh đến đón em, em rất vui.”

Đổng Tân hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Tay cô lạnh quá, đừng chạm vào tôi.”

Đôi mắt Bùi Giai tối sầm, mím môi không nói lời nào. Trước khi ra cửa Tô Lệ Ngọc đã dặn dò cô ta, hôm nay nhất định phải biểu hiện thật tốt, thể hiện trạng thái tốt nhất. Nhà họ Đổng ở thành phố H được coi là gia tộc giàu có ba đời, cao hơn một bậc so với nhà họ Bùi. Nếu Bùi Giai có thể đính hôn với Đổng Tân con trai duy nhất của nhà họ Đổng, tương đương với việc hai mẹ con bọn họ lại có thêm một chỗ dựa.

Chỗ dựa ấy mà, tất nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.

Bùi Giai và Đổng Tân một đường không nói chuyện, chiếc xe chạy vào trung tâm thành phố H, dừng lại trước một quán cà phê.

Đổng Tân nhìn mặt tiền cái quán này không lớn lắm, bên trong cũng không còn mấy chỗ ngồi trống, nhíu mày: “Cô giới thiệu cái chỗ quái gì thế này?”

Bùi Giai chỉ có thể nhẹ giọng an ủi: “Anh Đổng, gần đây quán cà phê này vô cùng nổi tiếng trên mạng, cà phê và điểm tâm ngọt ở quán bọn họ rất ngon. Anh Đổng anh hạ mình đến cái quán này, nhất định bọn họ vô cùng cao hứng, còn phải giành giựt tiếp đãi anh đấy.”

Đổng Tân nghe lời nói này cảm thấy khá thoải mái, hàng chân mày nhíu chặt thoáng buông lỏng một chút: “Được rồi, vậy vào nhìn thử xem.”

———–//—//——–

*Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký của Lê Khí:

Ngày X tháng X năm XXXX, đêm giáng sinh.

Cô ấy ôm tôi (Vẽ một trái tim nhỏ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.