Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 36: “Ừ, hoan nghênh cậu đến ngủ.”



Bùi Giai còn chưa kịp trả lời, Tô Lệ Ngọc đã đứng lên giành nói trước: “Có thể, có cái gì không dám. Nếu mày có thể thi được thành tích hạng bảy toàn khối này, không chỉ Bùi Giai xin lỗi mày, mà tao cũng xin lỗi mày. Được chưa?”

Từ nhỏ mọi người đều nói Bùi Giai thông minh hơn Bùi Chân, Tô Lệ Ngọc cũng không tin cái đứa ngu ngốc giống như Bùi Chân có thể thi điểm cao hơn Giai Giai.

Bùi Giai nhìn dáng vẻ tự tin của thiếu nữ, có chút do dự bất an: “Mẹ, hay là thôi đi…”

Tô Lệ Ngọc trừng mắt nhìn cô ta: “Thôi cái gì? Giai Giai, nó khi dễ con đến mức muốn ngồi trên đầu con luôn rồi, con còn nhượng bộ nó sao?”

Bùi Chân mỉm cười: “Được.”

Mấy phút sau, chủ nhiệm khoa chọn đề thi đi vào văn phòng.

“Độ khó của những đề thi này không khác đề thi cuối kỳ là bao.” Ông ấy phát đề cho Bùi Chân, rồi liếc mắt nhìn Bùi Giai bên cạnh, “Em cũng làm nhé? Vừa khéo để cho chúng tôi nhìn xem trình độ thực sự của em như thế nào.”

Bùi Giai cắn môi tiến đến ngồi bên cạnh Bùi Chân, cúi đầu làm bài.

Bùi Chân vẻ mặt nghiêm túc, hạ bút như bay, rất nhanh đã làm xong đề thi tiếng Anh, cầm đề thi toán lên.

Thành tích của cô không thể sánh bằng Lê Khí đứng hạng nhất toàn khối, nhưng để nghiền nát Bùi Giai hoàn toàn không thành vấn đề.

….

Bên này, Lê Khí vừa xuống máy bay, đi theo Ngô Trấn Sơ và thư ký riêng của ông ấy lên một chiếc xe riêng chuyên đưa đón.

Thư ký ngồi ở ghế trước, Ngô Trấn Sơ và Lê Khí ngồi ở ghế sau.

Lê Khí gửi tin nhắn cho Bùi Chân: “Tớ đến thành phố S rồi.”

Đợi trong chốc lát, không thấy thiếu nữ nhắn tin trả lời, nhưng cậu lại nhận được tin nhắn của Ngô Thiệu Trạch:

“Anh, anh giúp em nhắc nhở ba của em, bảo ông ấy xã giao uống ít rượu thôi. Gan của ông ấy không tốt.”

“Được.” Lê Khí gửi tin đi, sau đó giương mắt nhìn Ngô Trấn Sơ đang ngồi bên cạnh.

Ông ấy đeo kính lão, đang chăm chú đọc bản báo cáo tài chính quý mới trong tay. Từ lúc lên máy bay, ông  ấy chưa bao giờ ngừng làm việc.

Ngô Trấn Sơ phát hiện ánh mắt của cậu, thản nhiên nói: “Có chuyện gì à?”

“Vâng.” Thiếu niên cất điện thoại, “Thiệu Trạch bảo cháu nhắn với chú uống ít rượu thôi.”

Động tác lật trang giấy của Ngô Trấn Sơ dừng lại, hừ lạnh một tiếng, “Cái thằng ranh con đó không có can đảm tự mình nói với chú à, ngược lại còn chạy đến tìm cháu lắm mồm lắm miệng?”

Lê Khí nói: “Cậu ấy rất quan tâm chú.”

“Haizz.” Ngô Trấn Sơ thở dài, xoa đôi mắt đau xót của mình, “Quan tâm có lợi ích gì. Chú chỉ hy vọng nó có thể giống như cháu, hăng hái tranh giành một chút, học hỏi nhiều hơn, về sau có thể giúp chú quản lý công ty.”

Nói đến việc này, Ngô Trấn Sơ mới nhớ tới: “Lần trước thằng nhóc con đó có nói với chú, cháu được nhà của Bùi Hồng Đạt nhận nuôi à?”

Nghe thấy tên Bùi Hồng Đạt, ánh mắt thiếu niên sâu thẳm, ngắn gọn trả lời: “Vâng.”

“Chú không đánh giá cao tên Bùi Hồng Đạt đó, trước đây chú và ông ta từng làm ăn với nhau, ông ta con người này không thành thật.” Ngô Trấn Sơ bình luận, suy nghĩ lại nhẹ giọng hỏi, “Cháu có biết ba ruột của mình đang ở đâu không?”

Thiếu niên im lặng vài giây, “Không biết ạ.”

Ngô Trấn Sơ an ủi cậu: “Nếu ông ấy biết mình có một người con trai ưu tú như cháu, nhất định sẽ hối hận.”

Vậy sao —

Đèn đường bên ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lùi lại phía sau, trên khuôn mặt thiếu niên sáng tối đan xen, thần sắc mờ mịt không rõ ràng.

Người kia thực sự sẽ hối hận sao?

Nếu như cậu đứng trước mặt người đó, ông ấy sẽ nói gì với mình?

Lê Khí rất muốn biết. Lại có chút không dám biết.

*

Vì tiết kiệm thời gian, chủ nhiệm khoa chỉ yêu cầu Bùi Chân và Bùi Giai làm ba đề thi tiếng Anh, toán, ngữ văn.

Bùi Chân làm bài nhanh hơn Bùi Giai, nhưng vì công bằng, hai bài thi sẽ được chấm điểm sau khi Bùi Giai làm xong.

Trong lúc chủ nhiệm khoa chấm bài thi, Bùi Chân bình tĩnh rót cho mình một ly nước, trả lời một vài tin nhắn, mà Bùi Giai thì đứng ở một bên lo sợ bất an.



Thành tích ra tới, Bùi Chân ngữ văn 130 điểm, toán 147 điểm, tiếng Anh max điểm 150 điểm.

Mỗi bài thi của Bùi Giai đều kém Bùi Chân ít nhất mười mấy điểm….

Bùi Hồng Đạt nhìn thấy kết quả không nói gì, còn Tô Lệ Ngọc vẻ mặt ngạc nhiên cùng giận dữ, bà ta trở tay hung hăng tát Bùi Giai một cái: “Ngu xuẩn! Không phải con nói thành thích của Bùi Chân đội sổ sao?! Bây giờ là chuyện gì hả?!”

Bà ta bị chọc giận đến sắp điên lên rồi. Không biết tức giận vì con gái vẫn luôn lừa gạt mình, hay vì Bùi Chân ‘Ngu ngốc’ ưu tú hơn co gái của mình rất nhiều.

Bùi Giai che mặt nước mắt tuôn rơi: “Con sợ mẹ trách con, cho nên mới…”

Bùi Chân chậm rãi uống hết nước trong ly, lạnh lùng nói: “Dì Tô à, đừng quên vừa rồi dì đã hứa cái gì. Cháu chờ dì và Bùi Giai nói lời xin lỗi đấy.”

Cô lễ phép chào tạm biệt chủ nhiệm khoa và hai vị giáo viên chủ nhiệm lớp: “Thưa các thầy cô em xin phép đi về trước.”

Tô Lệ Ngọc hận đến nghiếng răng nghiếng lợi, không quan tâm mặt mũi gì nữa, dốc sức liều mạng nhéo cánh tay Bùi Giai mắng chửi cô ta.

Ngược lại lúc này Bùi Hồng Đạt còn có chút lý trí, nhỏ giọng hỏi chủ nhiệm khoa: “Có tiện nói chuyện riêng không?”

Chủ nhiệm khoa giọng nói lạnh lùng: “Không tiện. Có chuyện gì hãy nói ở đây đi.”

Dù sau Bùi Hồng Đạt cũng là thương gia giàu có, bị một thầy giáo đối xử như vậy cảm thấy thật mất mặt, nhưng vì danh tiếng ông ta vẫn cười hai tiếng nói: “Con gái không hiểu chuyện, đã gây phiền phức cho mấy thầy cô, tôi muốn mời mọi người đi ăn một bữa cơm, không biết các vị có thời gian rảnh không?”

Ba vị giáo viên trăm miệng một lời: “Không rảnh, không đi!”

*

Buổi hội nghị kinh doanh lần này diễn ra ở một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng tại thành phố S.

Khu nghỉ dưỡng có diện tích 400 héc- ta, có rừng và bãi biển riêng. Chiếc xe đi dọc theo đường núi vòng vèo, cuối cùng cũng đến được khách sạn sang trọng xây dựng trên đỉnh núi.

Đại sảnh của khách sạn được thiết kế trang nhã, rộng rãi yên tĩnh, nhân viên phục vụ phụ trách việc đưa đón nho nhã lễ độ đi đến, nhận lấy hành lý trong tay của Ngô Trấn Sơ và Lê Khí.

Phòng của Lê Khí được sắp xếp bên cạnh phòng của Ngô Trấn Sơ, căn phòng vô cùng lớn, khắp nơi đều lộ ra phong cách khách sạn xa hoa.

Thiếu niên cởi áo vest cùng cà vạt trên người ra cẩn thận treo lên, nới lỏng cổ áo sơmi, ngồi ở mép giường.

Tay cậu vô thức sờ lên ga giường, khi chạm vào có cảm xúc mịn màng lại mềm mại.

Từ sống ở nơi tầng hầm tiến lên khách sạn cao cấp năm sao, chỉ mất hơn nửa năm mà thôi. Tất cả sự may mắn này đều bắt đầu từ lúc gặp được Bùi Chân. Nếu như không có cô, có lẽ hiện giờ cậu vẫn sống ở tầng hầm đó ăn cơm thừa canh cặn, cuộn mình trên chiếc giường rộng chưa đầy một mét khó khăn chìm vào giấc ngủ.

Chân Chân —-

Rõ ràng mới chỉ xa nhau một ngày thôi mà tên của cô đã xuất hiện trong đầu vô số lần.

Tuy nơi này trang hoàng lộng lẫy hoàn cảnh tốt đẹp, nếu không thể ở bên cạnh người cậu thích cùng nhau chia sẻ điều này thì còn ý nghĩa gì đâu?

Thiếu niên nhấn điện thoại, muốn nghe thấy giọng nói của người cậu nhớ thương.

Điện thoại kết nối, người ở đầu dây bên kia rất hưng phấn nói: “Alo, A Khí, cậu đến khách sạn rồi à?”

“Ừ.” Rõ ràng lời nói nhớ thương đã lên đến miệng, nhưng làm thế nào cậu cũng không nói ra được, chỉ có thể nhẹ giọng đáp lại một tiếng.

Thiếu nữ ném hàng loạt cậu hỏi đến: “Khách sạn thế nào? Có đẹp không? Đã ăn cơm tối chưa? Ngày mai có sắp xếp gì không?”

“Khách sạn rất đẹp.” Lê Khí mỉm cười, trả lời câu hỏi thứ nhất, “Muốn nhìn một chút không?”

“Muốn –”

Thiếu niên do dự, nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta video call được không?”

Như vậy mới có thể gặp cô.

“Hả?” Đầu dây bên kia có chút bối rối, “Ngay bây giờ sao? Tớ đang nằm trên giường. Cậu chờ một chút, tớ sẽ gọi lại cho cậu được không.”

“Được.”

….

Bùi Chân cúp điện thoại, nhảy xuống giường chạy đến trước tủ quần áo, tay lướt qua đủ kiểu dáng quần áo treo trong tủ, miệng lầm bầm: “Ôi ôi ôi mặc bộ nào mới đẹp đây!”

Tại sao cô không có một bộ váy xinh đẹp nào thế này!

Thật vất vả lắm mới chọn xong mặc quần áo vào, Bùi Chân lại chạy vào phòng tắm rửa mặt, tô chút son môi, chải lại đầu tóc.

Cô hoàn thành những việc này bằng tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó mới quay trở lại giường thở nhẹ một hơi, nhấn vào cuộc gọi video.

Trái tim của cô lên xuống phập phồng theo tiếng chuông.

Cuối cùng cũng kết nối, màn hình tối đen vài giây, sau đó khuôn mặt điển trai của Lê Khí xuất hiện trong đó, đôi mắt màu hổ phách mang theo ý cười nhàn nhạt.

Giọng nói của cậu trong trẻo nhưng lạnh lùng lại quyến rũ: “Chân Chân –”

“A Khí.”

Sau khi hai người gọi tên lẫn nhau chợt im lặng trong chốc lát, dường như trong lúc nhất thời không suy nghĩ ra mình nên nói cái gì, chỉ cần có thể nhìn nhau như vậy là đủ rồi.

Một giây, hai giây, ba giây….

Bùi Chân cảm giác mặt mình hơi nóng lên, sắp chín đến nơi rồi.

Cô bắt đầu tìm chủ đề nói: “Không phải cậu bảo cho tớ xem căn phòng sao?”

“Ờ, đúng vậy.” Thiếu niên bấm vào màn hình quay camera sau rồi đứng dậy, cầm điện thoại lượn quanh căn phòng một vòng.

Trong điện thoại truyền đến tiếng kinh ngạc của thiếu nữ: “Woa — Đẹp quá!”

“Ừ.” Thiếu niên quay từng góc một, “Đây là quầy bar, đây là ghế sô pha, đây là giường ngủ –”

Một chiếc giường lớn hơn hai mét thình lình xuất hiện trong tầm mắt, Bùi Chân thốt lên: “Cái giường này có thể đủ cho hai người chúng ta nằm ngủ.”

Camera đột nhiên dừng lại.

Thiếu nữ vừa ý thức được bản thân mình vừa mới nói cái gì, khuôn mặt đỏ bừng vành tai nóng lên, vội vàng giải thích: “Ý của tớ là! Tớ nói là! Cậu xem cái giường đó vừa rộng vừa lớn!”

Camera đột nhiên quay ngược lại, thiếu niên một lần nữa xuất hiện trên màn hình, đôi mắt xinh đẹp hơi cong cong: “Ừ, hoan nghênh cậu đến ngủ.”

“Tớ…” Bùi Chân á khẩu không nói nên lời.

Cái này, đây là ý gi?

Là xuất phát từ lòng hảo tâm muốn cho cô trải nghiệm giường của khách sạn năm sao à? Hay là mời gọi cô ngủ cùng mình?

Trái tim của cô thình thịch đập loạn, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lê Khí nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của thiếu nữ trong màn hình, không đành lòng tiếp tục trêu chọc cô, khóe môi hơi cong lên bất động thanh sắc chuyển chủ đề: “Tớ còn chưa ăn cơm tối, còn cậu?”

“Tớ nấu mì gói.” Bùi Chân nhìn đồng hồ đeo tay một chút trả lời, “Hiện giờ đã gần bảy giờ rồi, cậu có đói bụng không. Đã ăn điểm tâm tớ làm chưa?”

“Ừ, ăn rồi.” Một miếng cũng không còn, cũng không chia cho Ngô Trấn Sơ và thư ký của ông ấy.

Đó là thức ăn mà Bùi Chân đích thân chuẩn bị cho cậu, cậu không muốn cho người khác chấm mút.

Thiếu niên còn muốn nói chuyện với cô một lúc nữa, “Bây giờ cậu chuẩn bị làm cái gì?”

“Tớ hả? Tớ định đi làm bài tập một lúc.”

Bùi Chân hy vọng một ngày nào đó, có thể nhìn thấy tên của mình và thiếu niên nằm cạnh nhau xuất hiện trong bảng tuyên truyền trong trường.

“Làm bài tập…” Khuôn mặt Lê Khí có chút bất đắc dĩ, cô gái nhỏ của cậu cả ngày chỉ nghĩ đến việc học tập, vô tâm với chuyện yêu đương.

Bùi Chân dựng điện thoại lên đặt trên bàn học, mở bài tập ra: “Tớ không cúp máy cứ để thế này được không? Nếu có bài nào tớ không hiểu….Tớ có thể lập tức hỏi cậu.”

Giọng nói của cô có hơi nhỏ, không muốn Lê Khí đoán ra tính toán thật của mình.

Thực ra – Chỉ là muốn nhìn cậu thêm một lúc, nghe giọng nói của cậu nhiều hơn.

Thiếu niên tựa vào đầu giường, cầm điện thoại hơi mỉm cười.

“Ừ.”

Thiếu nữ có chút bất an: “Nếu cậu có việc bận —”

“Không sao.” Lê Khí nghiêm túc nói.

Không có việc gì quan trọng hơn cô.

Hai lúm đồng tiền của Bùi Chân hiện lên, bắt đầu chăm chú làm bài tập. Lông mi cô hơi cong lên, vẻ mặt nghiêm túc, khi thì khẽ nhíu mày, khi thì tập trung tinh thần suy nghĩ.

Lê Khí rũ mắt, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ với làn da trắng nõn trong màn hình không chớp mắt. Radio đặt trên đầu giường trong phòng khách sạn đang phát một bài hát, giọng hát nhẹ nhàng của ca sĩ chầm chậm vang lên, những ca từ yêu thương động lòng người từ từ thốt ra:

Like a river flows surely to the sea (Tựa như những nhịp sông thơ luôn tràn đầy chờ đổ về biển)

Darling so it goes some things are meant to be (Tình yêu ơi, anh yêu em cũng như vậy đấy, một vài điều như là định mệnh)

Take my hand, take my whole life too (Hãy nắm lấy tay anh và nắm lấy cả cuộc đời anh nữa)

For I can’t help falling in love with you (Vì anh chẳng thể ngăn mình yêu em)

….

Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Bùi Chân trên màn hình điện thoại lạnh lẽo.

Dù ở một thành phố xa xôi khác, dù cách xa hàng nghìn kilomet, lần đầu tiên cậu thực sự cảm nhận được.

Thiếu nữ chính là hạnh phúc của cậu.

Mà hạnh phúc này giơ tay có thể với tới.

———–//—//———-

*Tác giả có lời muốn nói:

Lê Khí: Anh cảm thấy chiếc giường thực sự không cần phải lớn như vậy, rộng một mét.

Bùi Chân: Ồ, vậy ngủ thế nào, chẳng lẽ nằm đè lên nhau à?

Lê Khí: (Lỗ tai đỏ lên) cũng không phải là không thể…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.