Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 4: Con chó hèn mọn thè lưỡi lên mạng thỉnh giáo



Nghĩ đến đây, thân thể Lê Khí cứng đờ, ánh mắt lóe lên, hai rũ xuống âm thầm nắm thành đấm.

Kể từ đó một lời thông suốt.

Trong hai ngày qua biểu hiện của Bùi Chân không giống như trước đây, đều là cô nguỵ trang. Cô nhất định muốn giả vờ lấy lòng, đợi khi cậu buông lỏng cảnh giác, cho rằng mình được người khác quan tâm, sau đó cô sẽ âm thầm giáng một đòn mạnh.

Kẻ địch căn bản không thể biến thành bạn bè, chỉ là thay đổi chiến lược mà thôi.

Trong nội tâm Lê Khí thầm cười lạnh, cười nhạo chính mình tại sao hôm nay khi nhìn thấy ống tay áo của thiếu nữ bị ướt, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm xúc khó tả, không thể nói thành lời?

Tại sao cậu lại ngây thơ cho rằng, Bùi Chân muốn giúp đỡ mình?

Có lẽ cái thùng nước kia vốn sẽ đổ lên đầu cậu.

Bùi Chân bưng chén cháo lên cẩn thận từng li từng tí thổi nguội, không nhìn thấy thần sắc trên khuôn mặt của thiếu niên thay đổi.

“Đúng rồi, nơi làm việc của cậu gọi điện đến, hỏi tại sao hôm nay cậu không đi làm, tớ đã giúp cậu xin nghỉ.”

Thiếu nữ đang nói, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, cô lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện thiếu niên đã bước ra khỏi cửa.

“Lê Khí?” Cô đuổi theo.

Thiếu niên cứ bước đi, một đường đi xuống cầu thang, bóng dáng mang theo sự kiên định.

Bùi Chân khó hiểu: Mình lại làm sai gì sao?

Rõ ràng lúc trước….Mối quan hệ giữa bọn họ dường như đã cải thiện một chút. Hôm nay tan học khi cô nói chuyện với thiếu niên, dựa theo lúc trước, Lê Khí khẳng định thể hiện một vẻ mặt thờ ơ lại phiền chán, đôi chân thon dài bước nhanh, bỏ cô ở lại phía sau.

Nhưng cậu đã không làm như thế.

Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác của Bùi Chân, bởi vì thiếu niên phát sốt, nên mới phản ứng hơi chậm như vậy?

Cô nhìn chén cháo trắng thơm ngon ở phía sau, trong lòng có chút phiền muộn.

Từ khi tan học đến bây giờ đã 5 tiếng đồng hồ rồi, cô còn chưa uống qua một ngụm nước, ngay cả ngồi xuống nghỉ ngơi cũng không có.

Sau khi đỡ thiếu niên về nhà, rồi mời bác sĩ gia đình đến khám bệnh, cho uống thuốc thay quần áo, không hề có thời gian rảnh, cô lại đi xuống phòng bếp nấu một nồi cháo trắng, nghĩ đến cả một ngày cậu không ăn gì, tỉnh lại nhất định sẽ đói bụng.

Vất vả lắm mới đợi đến lúc cậu tỉnh lại, Bùi Chân một đường chạy chậm đến phòng bếp lấy cháo. Cháo rất nóng, làn da non mềm của cô chạm phải thành chén, bây giơ chỗ đó vẫn còn nóng rát.

Nhưng thiếu niên tỉnh dậy lại là thái độ này.

Bùi Chân có cảm giác bất lực quen thuộc lúc trước “Cố gắng hết sức để chữa bệnh nhưng không thể sống nổi”. Cô giống như một con chó hèn mọn lè lưỡi ra, cố gắng lấy lòng đối phương nhưng họ lại không cảm kích.

Thôi quên đi, làm còn chó thè lưỡi thì làm con chó thè lưỡi. Có thể sống tiếp mới là quan trọng nhất.

Bùi Chân quyết định thỉnh giáo cư dân mạng toàn năng. Cô mở Weibo lên đăng bài:

[Tại đây chú chó hèn mọn thè lưỡi xin thỉnh giáo, làm thế nào mới lấy được hảo cảm?]

…….

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Tối hôm qua Bùi Chân quá mệt mỏi, sáng nay dậy hơi trễ, sau khi thức dậy cô bị gọi ngồi vào bàn ăn sáng.

Người ba Bùi Hồng Đạt của nguyên thân, mẹ kế Tô Lệ Ngọc cùng em gái cùng cha khác mẹ Bùi Giai đang ngồi ở bàn dùng bữa sáng.

Lê Khí không có tư cách ngồi vào bàn, cậu chỉ có thể đứng ở phòng bếp tùy tiện ăn chút điểm tâm.

Một nhà ba người vốn hòa thuận vui vẻ, khi nhìn thấy Bùi Chân đi dến, bầu không khí phút chốc lạnh xuống.

Bùi Hồng Đạt nhíu mày hỏi: “Tại sao hôm nay dậy muộn như vậy, rõ ràng thành tích quanh năm luôn đếm ngược, còn không biết dậy sớm học nhiều thêm, con xem Bùi Giai kìa mỗi ngày đều bảy giờ thức dậy luyện chữ, còn muốn học phụ đạo thêm lớp piano. Con mỗi ngày ăn ngon lười biếng, lãng phí thời gian, từng ngày trôi qua không biết đang làm cái gì!”

Bùi Giai gắp một miếng thức ăn đặt vào trong chén của Bùi Hồng Đạt, nhẹ giọng an ủi: “Ba à, ba đừng nói chị như thế, gần đây chị rất bận, hôm qua con còn nghe bạn học nói chị ấy bênh vực kẻ yếu giúp đỡ Lê Khí nữa đấy. Đúng không, chị?”

Bùi Hồng Đạt nghe thấy tên Lê Khí, ánh mắt trầm xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bùi Chân đối với một nhà ba người này đặc biệt không có hảo cảm. Bùi Hồng Đạt nhìn qua lịch sự nhã nhặn, thực ra chính là ngụy quân tử. Trong sách, Bùi Hồng Đạt muốn kết giao với một cao tầng của công ty giải trí nào đó vì nguyên nhân làm ăn. Ông ta bỏ tiền ra nghe ngóng sở thích của vị cao tầng kia: Thích những cậu nhóc đẹp trai thanh tú. Cho nên Bùi Hồng Đạt mới đi đến cô nhi viện nhận nuôi Lê Khí.

Một mặt, Lê Khí sinh ra môi hồng răng trắng, vừa khéo phù hợp với khẩu vị của vị cao tầng kia, có thể làm hắn ta hài lòng.

Một mặt khác, Bùi Hồng Đạt có thể đạt được danh tiếng tốt từ hoạt động từ thiện ở địa phương.

Mưu tính của ông ta đã bị đánh bay, ai biết được rằng sau khi thiếu niên bị đưa đến phòng khách sạn, còn chưa đến mười phút, cậu đã dùng dao gọt trái cây đâm vào lòng bàn tay của vị cao tầng kia, máu tươi ngay lập tức chảy ra.

Sau chuyện đó Bùi Hồng Đạt hỏi cậu nguyên nhân, Lê Khí nói rằng vị cao tầng kia muốn sờ mặt cậu, mà cậu lại không thích.

Chuyện này đã vượt qua dự tính, chuyện kết giao khẳng định toang rồi. Vị cao tầng kia sợ chuyện này truyền ra ngoài, không thể báo cảnh sát, hắn ta quá tức giận cho nên âm thầm cản trở việc kinh doanh của nhà họ Bùi.

Ba Bùi hận đến nghiến răng, lại sợ mất danh tiếng, không thể đưa Lê Khí quay về cô nhi viện, chỉ đành trút hết oán giận lên trên người thiếu niên.

Bùi Chân mơ hồ nhớ đến ông ta từng mắng Lê Khí là “Đồ tạp chủng không cha không mẹ” còn có “Đồ con sói mắt trắng không biết báo ân” vân vân mây mây.

Đến nỗi bà mẹ kế Tô Lệ Ngọc, bà ta chỉ đơn thuần xem thường Lê Khí. Theo quan điểm của bà ta, Lê Khí xuất thân từ cô nhi viện không khác rác rưởi là bao, làm sao có thể xứng đáng đứng ngang hàng với địa vị cao quý của bà ta?

Bùi Chân nhìn về phía “Người vừa mới gây ra họa” — Bùi Giai.

Thái độ của cô ta đối với Lê Khí phức tạp vi diệu hơn nhiều.

Cũng giống như mẹ của cô ta, Bùi Giai cũng xem thường Lê Khí, lại thường xuyên vô thức bị thiếu niên hấp dẫn, nhưng sau khi cô ta phát hiện thiếu niên rõ ràng đang xem thường mình, Bùi Giai cảm thấy mình bị sỉ nhục, bắt đầu âm thầm cản trở bắt nạt Lê Khí.

Bùi Giai thấy Bùi Chân không nói lời nào, một lần nữa giở trò ly gián: “Chị à, tại sao em cứ cảm thấy gần đây mối quan hệ giữa chị và Lê Khí rất tốt nhỉ.”

Tôn Lệ Ngọc mười ngón tay sơn màu đỏ chót, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, liếc mắt nhìn Bùi Chân mỉm cười nói: “Không phải con thích nó chứ?”

Bà ta cho rằng thiếu nữ nghe xong câu nói này sẽ nổi trận lôi đình, nhưng thiếu nữ không hề quan tâm, ngược lại còn nói: “Đúng đó.”

Tách trà của Tô Lệ Ngọc run lên, vô thức mở to mắt.

Bà ta nghe nhầm à?!

Thực ra Bùi Chân vốn muốn phủ nhận, nhưng nhìn thấy mẹ kế mở miệng nói, trong lòng cô vô cùng khó chịu.

Mắt chó không biết nhìn người, sau này Lê Khí trưởng thành sẽ trở thành một ông lớn trong giới kinh doanh bà ta muốn cũng không chạm đến được.

Hôm nay bà phớt lờ, ngày mai bà muốn trèo cao cũng không trèo nổi!

Bùi Giai thấy tình hình không đúng lắm, lập tức ngắt lời: “Không biết chị thích cậu ta ở điểm nào…. Lê Khí dường như không có trái tim, lúc ở trường học em chào hỏi cậu ta, cậu ta đều không để ý đến em.”

Bùi Chân lập tức phỉ nhổ, ở trường học cô rõ ràng giả vờ không quen biết Lê Khí, nhìn thấy cậu như thấy sâu bọ tránh còn không kịp, bây giờ lại không biết xấu hổ ngược lại còn giả vờ một chút à?

Cô chưa từng nhìn thấy qua bông sen trắng nào như thế.

“Cô chào hỏi Lê Khí? Không biết ai mới là người không có trái tim rất thích nói dối tìm sự đồng cảm nhỉ.” Bùi Chân chính là muốn vạch trần cô ta.

Bùi Giai sững sờ, tỏ vẻ đáng thương nói: “Tại sao chị lại hung dữ với em….”

“Tôi không có hung dữ, chỉ là đang nói sự thật thôi, cô khẩn trương cái gì?”

“Khụ khụ” Tô Lệ Ngọc lau miệng, sắc mặt có chút khó coi: “Chúng ta còn phải xuất phát đi đến khách sạn. Bùi Chân con ở nhà nhớ chăm chỉ học tập nha.”

Bùi Chân cầu còn không được, ước gì ba người này lập tức biến mắt khỏi mắt mình.

Cô lễ phép mỉm cười: “Vậy các người đi chơi vui vẻ nha, nhớ kỹ ra sân bay mua về cho tôi một cái túi LV nhé.”

Tô Lệ Ngọc vẻ mặt nghi hoặc: “Sân bay? Chúng tôi không ra sân bay.”

“Thật sao? Bùi Giai nói các người dẫn cô ta ra nước ngoài du lịch mà…. Ra nước ngoài không ngồi máy bay, chẳng lẽ lái xe đi sao?”

Tô Lệ Ngọc trừng mắt liếc nhìn sắc mặt đỏ bừng của Bùi Giai, lập tức đổi cách nói chuyện: “Đúng rồi, cô gái nhỏ không nên ham hư vinh, mới học cấp 3, mua túi LV cái gì. Con phải học tập như dì đây, trước kia dì học tập rất nghiêm túc —”

Bùi Chân cắt ngang lời bà ta: “Vậy sao? Tôi nhớ trường đại học mà dì học chính là trường hạng ba* mà, còn vì chuyện mang thai con của ba tôi chỉ có thể bảo lưu điểm, xin hỏi dì có điểm nào để tôi phải học tập theo?”

(*Bên Trung có kiểu chia cấp đại học. Hạng 1 là những trường top đầu, hạng 2 là những trường không đỉnh như top đầu những vẫn ổn, hạng 3 chính là trường thấp nhất, những người học ở đây rất khó xin việc, thường những học sinh học ở đây rất tự ti. Nó giống như trường cao đẳng dạy nghề bên mình.)

Tô Lệ Ngọc nhất thời không nói nên lời, Bùi Hồng Đạt sắc mặt âm trầm, đập bàn nói: “Bùi Chân mày mau cút vào phòng cho tao! Hôm nay đừng hòng ăn cơm!”

Bùi Chân không nói hai lời quay đầu rời đi. Dù sao cô cũng ghét cái gia đình này, không muốn nhìn thấy bọn họ.

Trong cuộc đấu khẩu hôm nay, bề ngoài chính là cô bị phạt, thực ra cô đã điên cuồng đánh vào mặt một nhà ba người của bọn họ.

Thiếu nữ cảm thấy vô cùng thoải mái.

*

Mỗi sáng thứ bảy, Lê Khí đều đến viện dưỡng lão ở phía Nam thành phố H thăm bà Lục.

Bà Lục là hàng xóm của Lê Khí khi còn nhỏ, lúc cậu đói và lạnh bà từng giúp đỡ cậu.

Những bữa cơm không có thịt đó, gần như là những bữa cơm ngon nhất mà Lê Khí từng ăn trong thời thơ ấu.

Sau khi mẹ ruột của Lê Khí bị bắt vì dùng ma túy, bị ép đưa đến trại cai nghiện, cậu cũng vào cô nhi viện, từ lúc đó mất liên lạc với bà Lục. Mãi đến năm đầu học cấp ba trên đường đi học cậu nhìn thấy một bà lão đi chân trần, đầu tóc bù xù, vẻ mặt hốt hoảng đi tới.

Chính là bà Lục mười năm không gặp.

Bà Lục mắc bệnh Alzheimer, hai người con trai trong nhà không muốn nuôi dưỡng bà, Lê Khí chạy khắp thành phố H tìm viện dưỡng lão, cuối cùng tìm được một viện dưỡng lão giá cả hợp lý, cơ sở vật chất cũng ổn.

Bà Lục ngồi trên xe lăn, ánh mắt đờ đẫn, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, Lê Khí ngồi bên cạnh kiên nhẫn gọt quả táo cắt thành từng khối nhỏ cho bà ăn.

“Cảm ơn con trai.” Bà Lục mỉm cười từ ái.

Bà thường xuyên lẫn, xem Lê Khí như con trai ruột của mình, dùng đôi tay nhăn nheo già nua vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên.

Hàng lông mi dài của thiếu niên run lên, ngón tay trắng nõn thon dài nắm lấy tay bà, đôi mắt màu hổ phách không còn lạnh lùng, lộ ra một tia dịu dàng khó có được.

Dáng người cao gầy của cậu trông vô cùng nổi bật giữa một đám người già, đúng là một phong cảnh đẹp. Hai người hộ lý trẻ tuổi nhìn thấy một màn này, lặng lẽ chụm đầu nói nhỏ:

[Cậu nam sinh này tốt quá đi. Woaaa điều quan trọng nhất chính là trông rất đẹp trai!]

[Đúng vậy, cô xem giá trị nhan sắc này, tỷ lệ thân thể rất tốt! Nam minh tinh cũng không đẹp bằng cậu ấy!]

[Cô đi đến đó xin phương thức liên lạc đi!]

[Tôi không dám! Cô đi đi!!]

Có một dì hộ lý lớn tuổi đi đến, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người nói: “Các cô vẫn không nên đi.”

“Tại sao? Cậu ấy có bạn gái rồi à?” Bọn họ hỏi.

“Cái này không biết, nhưng lúc trước có rất nhiều người đến xin số điện thoại, không thấy ai thành công cả.”

Lời nói ngày ngược lại khơi dậy dục vọng chinh phục của hai người bọn họ, nếu như có thể thành công xin được phương thức liên lạc với thiếu niên đẹp trai kia, điều này chẳng phải là minh chứng tốt nhất về mị lực của mình sao?

Một trong những hộ lý thích trang điểm, lá gan hơi lớn một chút mang theo hy vọng, đi đến gần Lê Khí nói: “Cậu đến thăm bà à?”

Đứng ở khoảng cách gần nhìn thiếu niên, càng phát hiện ngũ quan của thiếu niên rất có chiều sâu, làn da trắng nõn bóng loáng, đúng là ngàn dặm mới tìm được một chàng trai đẹp.

Tạo hóa thật không công bằng mà.

Ánh mắt thiếu nhiên hờ hững quét qua, nữ hộ lý lấy hết can đảm bày tỏ mục đích thực sự của mình: “Thực ra…. Trai đẹp có thể thêm Wechat không? Lần sau bà của cậu có xảy ra tình huống gì tôi có thể kịp thời liên lạc với cậu.”

“Tôi không có Wechat.” Thiếu niên trả lời ngắn gọn.

“Vậy số điện thoại thì sao?”

“Không có.”

Nữ hộ lý có chút bối rối, vẫn căng da đầu hỏi một câu: “Cậu không để ý đến tôi sao?”

“Không có hứng thú.” Lê Khí móc điện thoại trong túi ra, xem thời gian, sau đó vỗ nhẹ lên vai bà Lục, giọng điệu trầm thấp trở nên nhẹ nhàng: “Bà ơi, cháu đi đây, lần sau cháu lại đến thăm bà.”

“Ừ, Tiểu Khí, mau trở về đi.” Bà Lục đã nhận ra cậu, một khuôn mặt hiền từ, “Cháu gầy quá, đừng để mình quá mệt mỏi, ăn nhiều vào.”

Lê Khí vâng một tiếng, đi lướt qua người nữ hộ lý.

Nữ hộ lý: “….”

Đây là ý gì? Không phải nói không có Wechat và không có số điện thoại sao? Tại sao một giây trước còn móc điện thoại ra trước mặt cô ta, đây có nghĩa là cậu thậm chí không thèm giả vờ nữa sao?

Hiện giờ các chàng trai đẹp đều kiêu ngạo như thế à?

Lê Khí rời khỏi viện dưỡng lão chuẩn bị đi đến trạm xe buýt chờ xe, nhận một cuộc điện thoại, là Hạng Nam người pha chế làm chung với cậu trong quán cà phê.

Giọng điệu của Hạng Nam kích động: “Bà mợ nó thằng nhóc kia cậu yêu đương rồi à?!”

Lê Khí chợt dừng bước: “Cái gì?”

“Ngày hôm qua không phải cậu không đến sao? Ông chủ gọi điện thoại cho cậu, là một em gái nhỏ nhận điện thoại, giọng nói rất ngọt ngào, nói cậu bệnh rồi muốn xin nghỉ.” Hạng Nam môt hơi tiền căn hậu quả kể cho xong, hỏi đến vấn đề mà anh ta quan tâm nhất, “Em gái nhỏ đó là ai? Là bạn gái của cậu à?”

Trong đầu Lê Khí loáng thoáng hiện lên đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ, khi cười rộ lên hai má lúm đồng tiền, đáng tiếc tất cả chỉ là ngụy trang.

Cậu mạnh mẽ ép mình không được suy nghĩ thêm nữa, cầm lấy điện thoại lạnh lùng nói: “Không phải.”

“Hừ, tôi nói rồi mà, tính tình cậu lãnh đạm như vậy làm sao mà có bạn gái.” Hạng Nam giọng điệu thất vọng: “Cậu hung dữ như thế, cho dù em gái nhỏ ngọt ngào cũng bị cậu dọa chạy mất. Cậu không muốn nói chuyện yêu đương à?”

Nói chuyện yêu đương?

Cho đến bây giờ cậu chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Đối với cậu mà nói, có một mối quan hệ thân mật, giống như những cặp đôi bình thường ôm ấp hôn môi, thậm chí yêu người nọ hơn cả bản thân mình là điều khó có thể tưởng tượng đến.

Dù sao chưa từng có ai dạy cậu tình yêu là gì, cũng không có ai thực sự thích cậu. Ngay cả bà Lục lúc đó chỉ nhìn thấy cậu đáng thương, giống như giúp đỡ một con chó nhỏ lang thang bên đường, bố thí cho cậu một vài bữa ăn mà thôi.

Lê Khí đè xuống sự khổ sở cùng tâm phiền ý loạn, nói với Hạng Nam: “Anh gọi điện thoại chỉ vì chuyện này sao?”

Hạng Nam hạ giọng nói: “Không phải, ông chủ hỏi khi nào cậu có thời gian rảnh quay về làm việc, để nghỉ bù một phen. Chậc chậc, bóc lột giai cấp lao động mà.”

“Bây giờ tôi đến ngay.”

“Ừ.” Hạng Nam đáp lời, Lê Khí nghe thấy đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một tiếng hét lớn, sau đó là cuộc nói chuyện với những tiếng xột xoạt không nghe rõ lắm.

Lê Khí cho rằng Hạng Nam quên cúp điện thoại, đang chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, đột nhiên nghe thấy giọng nói kích động của Hạng Nam so với lúc trước càng hưng phấn hơn: “Này Lê Khí, cậu còn đó không? Trời ạ, cậu tuyệt đối không thể tin được đâu, vừa rồi có một em gái nhỏ vô cùng xinh đẹp đến quán, nói muốn thay cậu làm việc!”

Trong lòng Lê Khí căng thẳng, lực đạo ở bàn tay tăng lên vài phần.

Bên này Hạng Nam không phát hiện ra, tiếp tục chia sẻ sự kích động của mình: “Hình như tên là Bùi Chân cái gì đấy? Là em gái nhỏ hôm qua giúp cậu xin nghỉ à? Trời ạ, trông ngọt ngào quá đi. Lê Khí cậu có cái phúc khí gì đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.