Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 45: Không phải cậu - Ghen đấy chứ?



Bên này Tô Lệ Ngọc và Bùi Giai không tốt như vậy.

Tối hôm qua, sau khi bọn họ bị Bùi Hồng Đạt đuổi ra khỏi nhà, muốn tìm một khách sạn ngủ tạm một đêm. Tô Lệ Ngọc đã quen với thân phận quý phu nhân nhiều năm như thế, vội gọi taxi đi đến khách sạn xa hoa nhất thành phố H, kết quả lúc quẹt thẻ phát hiện thẻ của mình đã bị đóng băng.

Tô Lê Ngọc hùng hùng hổ hổ nói: “Bùi Hồng Đạt cái tên tiểu nhân này, hành động nhanh thật.”

Bà ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng khác giao cho nhân viên phục vụ làm công việc check in.

Nhân viên quẹt thẻ vài lần, lại một lần nữa lễ phép trả nó lại: “Thật xin lỗi, phu nhân. Tấm thẻ này của ngài cũng không dùng được.”

Mặt Tô Lệ Ngọc tối sầm, nhìn về phía Bùi Giai: “Không phải chỗ con còn có thẻ sao? Thất thần cái gì, lấy ra đi!”

Bùi Giai vội vàng rút tấm thẻ từ trong ví tiền ra, nhưng không ngoài dự đoán tấm thẻ này cũng bị đóng băng.

Mặt Tô Lệ Ngọc rất thối, nhìn về phía nhân viên: “Để chúng tôi vào ở trước, ngày mai tôi sẽ trả tiền phòng cho các người.”

Nhân viên nho nhã lệ độ từ chối: “Thật xin lỗi phu nhân, khách sạn không chấp nhận ký sổ.”

“Lúc trước tôi đã đến đây mướn phòng rất nhiều lần! Còn là hội viên kim cương! Trả tiền chậm một chút có chết đâu!” Rốt cuộc Tô Lệ Ngọc cũng mất kiên nhẫn quát lớn, “Mau gọi trưởng bộ phận lễ tân của các người đến đây!”

Trưởng bộ phận lễ tân tiến đến, vẫn giải thích giống như vậy, rất lễ phép nói: “Hay là để tôi cung cấp một vài khách sạn bình dân cho ngài tham khảo nhé?”

Tô Lệ Ngọc xụ mặt, giẫm giày cao gót nói với Bùi Giai: “Chúng ta đi!”

Hai mẹ con lục hết ví tiền, chỉ tìm được hai ba trăm tệ, đành phải mướn một căn phòng bình dân ở khách sạn bình thường.

Vừa đi vào phòng, nhìn căn phòng nhỏ hẹp ẩm thấp, Tô Lê Ngọc nhíu mày: “Toàn mùi ẩm mốc, Giai Giai, đi nói với bọn họ chúng ta muốn đổi phòng.”

Bùi Giai im lặng trong chốc lát vẫn đi ra rồi lại đi trở vào, yếu ớt nói: “Mẹ, bọn họ bảo hôm nay phòng đầy hết rồi, muốn đổi chỉ có thể đến khách sạn khác.”

Tô Lệ Ngọc muốn mắng người, bên ngoài trời đổ tuyết bay tán loạn, bà ta mang giày cao gót đi gần một tiếng đồng hồ, thực sự không còn khí lực để lăn lộn nữa.

“Được rồi.” Bà ta bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, “Để mẹ gọi điện thoại cho Vương Húc, bảo ông ấy đến đón chúng ta.”

Nhà ba mẹ của bà ta ở một thành phố khác, gần cửa ải cuối năm*, lại có tuyết rơi dày đặc, thời điểm này quay về nhà cũng không thực tế lắm, chỉ có tình nhân Vương Húc mới có thể giúp bà ta mà thôi.

(*Gần cửa ải cuối năm: cuối năm phải trang trải nợ nần. Nguồn Baidu.)

Điện thoại vang lên không ai bắt máy, Tô Lệ Ngọc lại gọi mấy cuộc nữa, đầu bên kia mới lười biếng nhận điện thoại: “Alo, Tiểu Ngọc à?”

“Cuối cùng anh cũng chịu bắt máy.” Tô Lệ Ngọc tức giận, “Em và Bùi Giai bị Bùi Hồng Đạt đuổi ra ngoài rồi, hiện giờ anh mau đến đây đón mẹ con em đi.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, “Bị đuổi ra ngoài? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Lệ Ngọc vừa lạnh vừa mệt mỏi, rất không kiên nhẫn nói: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?! Tóm lại trước tiên mau đến đón chúng tôi rồi nói sau.”

Lúc này Vương Húc mới nói: “Tiểu Ngọc à, không phải anh không muốn đến đón hai người, nhưng anh đang đi công tác ở bên ngoài.”

“Anh nói nhảm! Rõ ràng là anh đang đi đánh bài!” Tô Lệ Ngọc có thể nghe thấy âm thanh ồn ào trong phòng đánh bài truyền đến.

Vương Húc: “Đúng vậy, anh đang ở bên ngoài phòng đánh bài để tiếp khách hàng, không thể làm tất cả mọi việc cùng một lúc.”

“Vậy anh chuyển một ít tiền cho chúng tôi trước đi. Hiện giờ tôi và Giai Giai không có đồng nào trong người.” Tô Lệ Ngọc thấy không thể đá động được ông ta, trước tiên đành phải thỏa hiệp.

Cúp điện thoại, mấy phút sau Tô Lệ Ngọc nhận được tin chuyển khoản trong điện thoại, bà ta bấm mở vừa nhìn thấy suýt chút nữa giận đến ngất đi, rõ ràng chỉ có một ngàn tệ.

Bình thường mỗi tháng bà ta đều chuyển khoản cho Vương Húc mấy chục vạn, nhưng bây giờ bà ta xảy ra chuyện, Vương Húc lại đối xử với bà ta như vậy.

Hiện giờ Tô Lệ Ngọc mới hiểu được, người đàn ông này ngoài miệng thì nói hay lắm, nhưng thực ra căn bản không đáng tin cậy, trái tim lập tức nguội lạnh một nửa.

Bà ta vốn ôm một bụng tức giận, lại nhìn thấy Bùi Giai đang ngồi trên chiếc giường đơn nhỏ giọng khóc nức nở, càng thêm phiền lòng nóng nảy, trực tiếp ném giày cao gót qua đó, “Khóc khóc cái rắm, có phiền không hả?”

Chiếc giày cao gót tám phân ném trúng vào cánh tay của Bùi Giai, làn da lập tức đỏ lên.

Bùi Giai nhỏ giọng nói: “Mẹ, con thực sự không phải do mẹ cùng ba sinh ra sao?”

“Không phải!” Tô Lệ Ngọc quát, “Con không nhìn lại dáng vẻ của Bùi Hồng Đạt một chút đi, buồn nôn muốn chết, ai muốn lên giường với ông ta?!”

“Nhưng, nhưng mà…” Bùi Giai che mặt khóc.

Chẳng phải về sau cô ta sẽ không bao giờ được quay trở lại nhà họ Bùi để làm một thiên kim tiểu thư đích thực nữa sao?

Những chiếc váy xinh đẹp kia, lớp phụ đạo nghệ thuật đắt đỏ, chiếc xe riêng đã sớm chờ sẵn ở cửa đưa đón, những ánh mắt hâm hộ của người khác, tất cả càng ngày càng xa rời cô ta…

Giống như một phút trước cô ta còn sống trong cung điện xa hoa trải qua cuộc sống đầy đãi ngộ, giờ phút này cô ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ, vừa lạnh vừa đói, trên người không một xu dính túi.

Tô Lệ Ngọc nghe thấy tiếng khóc của con gái lại suy tư trong chốc lát: “Bình thường không phải có rất nhiều nam sinh theo đuổi con sao? Hiện giờ con hãy gọi điện thoại cho bọn họ, bảo bọn họ cho con mượn một ít tiền đi.”

Bùi Giai ngưng khóc, không dám tin ngẩng đầu nhìn mẹ của mình.

Bảo cô ta gọi điện thoại cho những nam sinh có hảo cảm với cô ta để mượn tiền sao?

Những người đó sẽ nghĩ cô ta như thế nào.

Làm sao cô ta có thể hỏi mượn tiền….

*

Sau cơn phong ba nụ hôn nhẹ sáng nay qua đi, Bùi Chân mới bằng lòng ngồi xuống ăn sáng.

Cô vừa húp cháo bí bỏ vừa cầm điện thoại lướt Weibo, đột nhiên dừng lại: “Trời ạ, A Khí, chuyện hôm qua lên hot search trên Weibo rồi nè!”

Thiếu nữ đưa điện thoại qua cho Lê Khí xem, tất cả chủ đề trên hot search đều là dáng vẻ nổi điên của Bùi Hồng Đạt trong sảnh tiệc tối hôm qua, còn có khuôn mặt trắng bệch của Tô Lệ Ngọc và Bùi Giai.

Không ngờ đến Lê Khí chẳng buồn nâng mắt lên, chuyên tâm bóc vỏ trứng trà cho cô: “Ừ.”

“…..Sao anh lại  không có chút hưng phấn nào vậy.” Bùi Chân nhếch môi, thiếu niên đối với chuyện gì cũng mang một bộ dạng không sợ hãi không chút gợn sóng, chẳng giống như một thiếu niên mới 17 tuổi, ngược lại trông như một ông già đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống hơn.

‘Ông già’ này nhét quả trứng trà đã được bóc vỏ vào trong miệng của thiếu nữ.

Bùi Chân phồng má, im lặng kháng nghị: “….”

Lê Khí nhịn không được cười cong cong vành mắt, tâm trạng vốn ủ dột đã tốt hơn một chút.

Thực ra hôm nay cậu còn có một chuyện cực kỳ quan trọng phải làm.

Thiếu niên đã hẹn một phóng viên đến làm phỏng vấn, địa điểm hẹn tại quán cà phê Tửu Thần.

Phóng viên chính là cái vị lúc trước từng liên lạc với cậu ‘đường dây nóng Tiểu Phương’, được xem là một chương trình truyền hình nổi tiếng nhất ở thành phố H, một số người cao tuổi ở địa phương đều xem kênh này gần như từ sáng đến tối, cũng có một số thanh niên trẻ tuổi thích xem nó như một hình thức giải trí sau giờ làm việc, thỉnh thoảng cái chương trình này còn lọt vào top tìm kiếm nhiều nhất trên Weibo.

Vị phóng viên đến gặp mặt cậu là một người đàn ông  khá trẻ tướng mạo đoan chính hơn ba mươi tuổi, đeo kính đen, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy khách hàng duy nhất ở trong quán chính là một thiếu niên đẹp trai vẻ mặt hờ hững đang ngồi ở một chỗ vắng vẻ, vốn đang ngẩn người, anh ta tiến đến do dự hỏi: “Lê Khí?”

Trong ấn tượng của vị phóng viên này, học sinh học cấp ba đi ra ngoài làm thêm còn đảm nhận vị trí quản lý trưởng của cửa hàng nên có dáng vẻ đen nhẻm gầy guộc, cần cù thật thà chất phát. Nhưng thiếu niên trước mắt mặt mày lạnh lùng tinh xảo, mỗi cái giơ tay nhấc chân lại có khí chất mà người bình thường không có được, nhìn giống như một quý công tử có cuộc sống sung sướng của nhà nào đó.

Lê Khí ngước mắt lên, đưa tay ra hiệu với anh ta xin mời ngồi.

Phóng viên lập tức khôi phục lại dáng vẻ chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày, ngồi xuống hỏi: “Trong điện thoại cậu từng nói lúc trước cậu được nhà của Bùi Hồng Đạt nhận nuôi à?”

“Ừ.”

“Cẩn thận tránh sơ suất.” Phóng viên mở Weibo phát lại một đoạn trò hề trong sảnh tiệc ngày hôm qua, “Là cái vị Bùi Hồng Đạt này à?”

Thiếu niên nhìn số lượt người xem đã gần mười vạn lượt cùng số lượng bình luận, khóe môi hơi cong lên lộ ra nụ cười mỉa mai: “Đúng vậy.”

“Woaa.” Phóng viên hiếu kỳ hỏi, “Việc ầm ĩ ngày hôm qua rất lớn đúng không?”

Thiếu niên nhấp một ngụm cà phê: “Đương nhiên.” Ầm ĩ càng lớn càng tốt.

Phóng viên mở sổ tay ra, đi thẳng vào vấn đề: “Được rồi, dựa theo như những gì chúng ta đã nói trong điện thoại, hôm nay chủ yếu sẽ nói về việc lúc trước cậu sống ở nhà Bùi Hồng Đạt như thế nào. Cậu không ngại tôi dùng bút ghi âm chứ?”

“Không ngại.”

Phóng viên bấm bút ghi âm: “Vậy cậu được nhận nuôi vào năm bao nhiêu tuổi? Mục đích ông ta nhận nuôi cậu là gì?”

“….”

Cuộc phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi, thiếu niên trả lời từng câu hỏi vừa logic lại rõ ràng, còn có trật tự nữa.

Giọng điệu của cậu vẫn luôn bình tĩnh, nói bản thân mình ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị người ta đùa giỡn chế nhạo, còn có cả chuyện bị lôi ra để làm vui lòng người khác, như thể đang tự thuật lại hoàn cảnh của người khác, phóng viên càng nghe càng tức giận, cuối cùng nhịn không được mắng: “Mẹ kiếp, cái tên Bùi Hồng Đạt đúng là loại người không ra gì!”

“Đúng vậy, thực sự là loại người không ra gì!” Một giọng nói ngọt ngào vang lên bên người phóng viên.

Thiếu nữ bưng một khay bánh ngọt mới ra lò tiến đến, lòng đầy căm phẫn nói.

“Ồ vị này là?” Phóng viên cầm cái bánh trứng trong khay lên, nghi ngờ hỏi.

Lê Khí đang tự hỏi nên  giới thiệu Bùi Chân như thế nào, “Cô ấy là … con gái của Bùi Hồng Đạt.”

Phóng viên vừa mới cắn một miếng bánh trứng: …

Anh ta sắp xếp lại cuốn sổ với đầy các ghi chú, cất bút ghi âm vào, rồi đứng dậy, “Vậy hôm nay đến đây thôi, tôi sẽ nhanh chóng viết bản thảo.”

Thiếu niên nhẹ gật đầu.

“Anh phóng viên ơi.” Bùi Chân gọi anh ta lại, hai lúm đồng tiền nhẹ nhàng hiện lên, cười nịnh nọt đưa một hộp bánh được đóng gói cẩn thận đến, “Làm phiền anh rồi.”

Phóng viên được cô gái nhỏ với làn da trắng dung mạo xinh đẹp như vậy chiếu cố, được yêu thương mà lo sợ, vội vàng nhận lấy: “Nên làm nên làm mà.”

Bùi Chân đứng ở cửa đưa mắt nhìn phóng viên đi xa, rồi quay trở vào quán cà phê, chợt nhìn thấy thiếu niên đang khoanh tay, ánh mắt không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói từng chữ một:

“Anh, phóng, viên, ơi?”

Da đầu Bùi Chân run lên, trên cánh tay lập tức nổi cả da gà.

Tại sao cô lại có cảm giác không ổn thế này?

Giống như bị chồng bắt gặp mình ngoại tình với người đàn ông khác vậy?

Đợi một chút, cô rõ ràng là đang giúp đỡ thiếu niên mà! Tại sao lại bị câu nói xỏ trách mắng?

Không phải cậu – ghen đấy chứ?

Bùi Chân cố ý giả vờ không hiểu, vui vẻ chạy đến bên cạnh Lê Khí, chắp tay vào nhau làm tư thế khoa trương nói: “A Khí, anh phóng viên vừa rồi đẹp trai quá! Anh xem dáng vẻ lúc anh ấy phỏng vấn kìa rất nghiêm túc! Ghi chép thật nhanh!”

“Thích anh ta đến thế à?” Giọng điệu của thiếu niên mang theo chút ghen tuông, “Anh có phương thức liên lạc của anh ta nè, có muốn anh đưa cho em không.”

“Không muốn không muốn. Tuy anh ta rất tuấn tú rất lợi hại, nhưng ở trong lòng của em, có một người còn đẹp trai còn lợi hại hơn anh ta rất nhiều.” Cái đầu nhỏ của thiếu nữ nghiêng tới, đôi mắt sáng ngời nhìn cậu, “A Khí, anh biết người đó là ai không?”

Khuôn mặt của thiếu niên hơi ửng đỏ, dời mắt đi: “Làm sao anh biết được.”

“Người đó chính là —” Bùi Chân đảo mắt một vòng, tiếp tục chơi xấu.

“Cố Tinh Hải!”

Đầu óc của Lê Khí thoáng một phát nổ tung, “…..Em nói ai?”

“Đương nhiên là không thể nào rồi!” Bùi Chân nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của cậu, phụt bật cười một tiếng, “Trong lòng em người đẹp nhất lợi hại nhất, đang đứng trước mắt em đây.”

Cô duỗi một ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào trong lồng ngực của Lê Khí, “Là anh là anh chính là anh. Thế nào? Vẫn còn tức giận à?”

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn cô.

Bùi Chân muốn ngồi gần cậu, mặt dày mày dạn nhích mông qua, “A Khí em không có chỗ ngồi, anh nhích vào trong một chút được không.”

Thiếu niên không nhúc nhích.

“Không cho ngồi thật à?”

Xem ra là đang buộc cô phải ra chiêu mạnh rồi.

Bùi Chân đưa tay gãy nhẹ vào cái eo thon của cậu, ngay từ đầu thiếu niên không hề động đậy, nhưng thực sự không nhịn được nữa sau đó nhẹ nhàng né qua một bên. Thiếu nữ nắm bắt cơ hội này, cùng cậu ngồi chen chúc trên một cái ghế sô pha, lúc này cô mới nghiêm túc nhìn về phía thiếu niên giải thích:

“A Khí, em vì muốn phóng viên kia giúp đỡ anh nhiều hơn nên mới tặng bánh ngọt cho anh ta, mới gọi anh ta là ‘anh phóng viên’ đấy.”

Nhờ vả người khác, miệng lưỡi phải ngọt ngào một chút quả không sai.

“Về sau không cho phép gọi như thế nữa.” Giọng nói của Lê Khí rất cứng rắn, nhưng đôi mắt lạnh lùng vừa rồi đã có sự ấm áp, cũng hơi sáng lên.

Thái độ của thiếu nữ rất tốt: “Vâng vâng vâng, tuyệt đối không gọi nữa.”

“…”

Ông chủ và Hạng Nam đứng sau quầy bar cả quá trình nhìn thấy một màn dỗ dành này.

Hạng Nam khịt mũi coi thường loại hành vi ngược con chó độc thân này: “Học sinh cấp 3 yêu sớm, cắt.”

Tại sao một sinh viên đại học như anh ta không thể nói chuyện yêu đương ngọt ngào nhỉ! Anh ta cũng muốn có bạn gái cù lét mình hu hu hu!

Còn ông chủ ánh mắt mơ màng, bưng tách cà phê nóng hổi lên nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ lại hồi tưởng nói: “Nhớ năm đó, tôi và vợ của tôi cũng liếc mắt đưa tình như thế…..Ôi, thật hoài niệm…..”

————//–//——–

*Tác giả có lời muốn nói:

Lê Khí: Anh lớn hơn em một tháng, em cũng có thể gọi anh một tiếng anh mà.

Bùi Chân: Giegie.

Lê Khí: Giận rồi, không dễ dỗ dành đâu.

Bùi Chân: Chụt~

Lê Khí: Em không thể mỗi lần phạm sai lầm đều dùng nụ hôn nhẹ để lắp liếm.

(Lê Khí từ bỏ phản kháng, hôn một cái)

Bùi Chân: Không dễ dỗ dành mà?

Lê Khí: ………Được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.