Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 9: Cậu cảm giác một chỗ nào đó trong lòng mình mềm mại hơn



Lúc trước Lê Khí đồng ý ăn cơm tối cùng Bùi Chân, nhưng không đáp ứng cùng cô về nhà, đợi Bùi Chân sửa soạn cặp sách xong, thiếu niên đã sớm không còn ở chỗ ngồi.

Bùi Chân không chán nản, tâm trạng của cô rất vui, thầy giáo dạy toán nói cô có năng lực học toán khá tốt, có thể thử sức tham gia vòng sơ tuyển của trường, nếu như qua được có thể giống như Lê Khí tiến vào cuộc thi toán học quốc gia.

Cô ở thế giới ban đầu vì lý do thân thể đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, ví dụ như các chuyến đi chơi mùa xuân và mùa thu hằng năm, ví dụ như các cuộc thi khác nhau.

Bây giờ cô phải nắm chặt thời gian để trải nghiệm, nói không chừng này nào đó xuyên trở về….

Bùi Chân vừa bước xuống cầu thang đã bị người khác chặn lại, tập trung nhìn kỹ, chính là thiếu niên bất lương Ngô Thiệu Trạch lớp bên cạnh lần trước lục lọi hộc bàn của Lê Khí.

Ngô Thiệu Trạch đút hai tay vào túi quần, theo sau là một đám đàn em, hung hổ đi tới.

Khuôn mặt đầy mụn của cậu ta gần như áp sát vào mặt Bùi Chân, “Này, lần trước là cô tạt nước tôi đúng không?”

“Hử?”

Bùi Chân chớp chớp mắt, một khuôn mặt vô tội.

“Đừng giả vờ với tôi!” Ngô Thiệu Trạch bẻ đốt ngón tay, “Nói đi, làm sao bây giờ?”

Một đám đàn em phía sau bắt đầu ồn ào:

“Mặt trông xinh phếch, có muốn làm bại gái của đại ca chúng tôi không?”

“Tớ cảm thấy được đó!”

Ngô Thiệu Trạch quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ: “Nhảm nhí! Tao có người mình thích rồi!”

Việc này…. Đám đàn em há hốc mồm: “Vậy có muốn bọn em giúp đại ca tạt nước cô ta không?”

Bùi Chân vẫn luôn là một đứa trẻ có tính cách tốt học thức cao, bất luận ở thế giới trước hay bây giờ, chưa bao giờ phát sinh xung đột với người khác.

Trái tim cô nhảy đến cuống họng, đầu óc nhanh chóng lập kế hoạch tìm đường thoát thân.

Từ đây chạy đến phòng làm việc của chủ nhiệm lớp mất bao lâu nhỉ?

Nếu chủ nhiệm lớp không có trong phòng làm việc thì sao? Cô ngay lập tức chạy đến văn phòng của trưởng khoa có kịp không?

Giả sử chạy không kịp, trên đường bị bọn họ bắt lại thì sao?

Hết lần này đến lần khác xung quanh không có bạn học nào quen biết để có thể kêu cứu, ngay khi đầu óc cô sắp sụp đổ, một giọng nói quen thuộc trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:

“Ồn ào quá. Chó hoang ở đâu nhiều vậy.”

Là Lê Khí.

Thiếu niên đeo cặp trên vai đứng ở đầu cầu thang, Bùi Chân lập tức chạy ra phía sau lưng cậu trốn, chỉ nhô ra một cái đầu nhỏ.

Không biết tại sao, ở bên cậu cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Mặc dù bây giờ bọn họ đang ở trong tình thế bất lợi hai người đấu với tám người.

Thiếu niên cao gầy đứng thẳng người lên, như chim hạc giữa bầy gà, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Ngô Thiệu Trạch.

Ngô Thiệu Trạch ném đến một ánh mắt hung ác: “Mày mắng ai là chó hoang hả?!”

Thiếu niên nhướng mày: “Vội vàng nhận như vậy à?”

Ngô Thiệu Trạch cùng đám đàn em tức muốn chết, bọn họ ăn nói vụng về, nhưng lời nói của Lê Khí đã chỉ thẳng vào mũi của bọn họ mắng loạn một trận.

Thiếu niên mặt không cảm xúc nghe xong, bình luận: “Ngôn ngữ thiếu hụt.”

Trong lòng Bùi Chân kêu khổ: Anh hai à anh đừng kích động bọn họ nữa! Anh nên nhìn lại hai người chúng ta nè, làm sao đối đầu với mấy người kia?!

Không ngờ đến Lê Khí tiếp tục ném ra một câu: “Không bằng ra khỏi trường học đánh nhau một trận?”

Chết tiệt!

Đồng tử của Bùi Chân chấn động, anh hai à tại sao anh lại thích gây sự như vậy!

Anh đặc biệt như thế! Anh là nhân vật phản diện có thể sống đến cuối truyện! Nhưng em chỉ là một pháo hôi sống vài chương sẽ ngủm đấy!

Anh có khả năng, nhưng em chơi không nổi!

Nếu bây giờ cô vứt bỏ Lê Khí để chạy trốn, giá trị hảo cảm trong khoảng thời gian này đoán chừng sẽ thành con số 0.

Ngô Thiệu Trạch cùng đám đàn em đều là học sinh cấp 2 và cấp 3, cảm thấy có thể sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề thật ngầu, nhiệt huyết sôi trào đáp ứng: “Được! Bây giờ đi ngay!”

Lê Khí đang định tiến lên một bước, bỗng nhiên cảm thấy góc áo bị níu lại.

Cậu nhìn xuống, thấy Bùi Chân lo lắng nắm chặt áo phông của mình, trong đôi mắt to tròn tràn đầy âu lo cùng bất an.

Cô nhẹ lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói: “Cậu – đừng – đi.”

Lê Khí trì hoãn một giây, rồi kéo góc áo của mình ra, nháy mắt với cô.

Sau đó sải bước rời đi, đầu cũng không quay lại, đi theo đám người của Ngô Thiệu Trạch ra khỏi cổng trường.

…..

Bọn họ đứng ở một bãi đất trống.

Trong tay Ngô Thiệu Trạch cầm gậy, vừa rồi trên đường đi nhặt được, dường như cậu ta cảm thấy cầm gậy bằng một tay dáng vẻ không đủ đẹp trai, vì vậy đặt cây gậy lên vai, trong vòng một phút đã đổi ba bốn tư thế.

Những đàn em khác dù ít dù nhiều cũng có vô số vũ khí dùng để tấn công, ví dụ như cây chổi cướp được từ dì quét dọn, song đoản côn mua ở tiệm đồ chơi, thậm chí còn có người mang một quả dưa hấu đến đây?

Thiếu niên không cầm gì cả, tùy ý khoanh tay, lạnh lùng nhìn đám người bọn họ.

Ngô Thiệu Trạch không có kiên nhẫn chờ đợi, mắng: “Lê Khí mày làm cái gì vậy, muốn đánh thì đánh, vẻ vời cái đếch! Có phải thấy bổn thiếu gia bày binh bố trận nên sợ hãi đúng không?”

Lê Khí nâng cánh tay lên nhìn đồng hồ, “Không vội, người tôi gọi còn chưa đến.”

Mặc dù Ngô Thiệu Trạch khủng hoảng sự tự ý thức tuổi dậy thì*, nhưng cũng là người nói đạo lý, tám người đánh một mình Lê Khí thực sự không hợp lý, nếu truyền ra ngoài nghe không ổn lắm.

(*Khủng hoảng ý thức tuổi dậy thì: là một bệnh lý chung của tuổi dậy thì. Nguồn Baidu.)

Vì vậy cậu ta chờ đợi, đến lúc mệt mỏi chỉ vào một đàn em cầm quả dưa hấu nói: “Mày cắt dưa ra mang lại đây cho tao.”

Một đám người ngồi xổm trên mặt đất ăn dưa hấu.

Đang ăn miệng đầy nước dưa hấu, bỗng nhiên một tiếng sấm vang lên: “Ranh con em muốn tạo phản à?!”

Ngô Thiệu Trạch run lên, miếng dưa hấu trong tay rơi xuống đất.

Cậu ta đứng lên, nhìn thấy chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm phòng giáo dục đạo đức, chủ nhiệm lớp của cậu ta, chủ nhiệm lớp của Lê Khí cùng một nhóm bảo vệ từ xa đi đến, hùng dũng oai vệ khí thế hiên ngang.

Ngô Thiệu Trạch: Cứu mạng!

Bùi Chân đi phía trước đội ngũ, vừa đi đến vội nắm chặt Lê Khí nhìn trước sau rồi nhìn quanh một vòng, lo lắng hỏi: “Cậu không có sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Hiếm khi thấy thiếu niên không rút tay ra: “Không sao.”

Bùi Chân thở nhẹ một hơi, vừa rồi Lê Khí nháy mắt với cô, cô hiểu ý ngay vội vàng đi tìm viện binh.

Trên đường đến đây cô còn rất lo lắng, vạn nhất Lê Khí bị thương làm sao bây giờ? Đối phương có đến tám người đấy!

May mắn Lê Khí không chút tổn hại nào, vì vậy khí thế của Bùi Chân càng tăng lên, đứng trước mặt các thầy giáo cùng các chú bảo vệ mang tiền căn hậu quả nói ra một lần.

Chủ nhiệm lớp của Ngô Thiệu Trạch tức giận đến mức cởi giày đánh cậu ta.

Ngô Thiệu Trạch ôm lấy đầu ngồi xổm xuống: “Thầy ơi! Thầy ơi thầy đừng quá xúc động! Em cũng vì muốn cứu thể diện – ai da!!! Nhẹ thôi nhẹ thôi!”

Bùi Chân phụt một tiếng thoáng chốc bật cười.

Lê Khí nhìn cô một lúc lâu, thấy đáy mắt cô mang theo sự vui vẻ, nhìn khóe miệng cô cong lên hai lúm đồng tiện hiện ra, nhìn cô mỉm cười.

Cậu cảm giác một chỗ nào đó trong lòng mình mềm mại hơn.

Sau khi ý thức được cảm xúc của mình, sắc mặt thiếu niên lập tức trầm xuống.

Cho đến tận bây giờ, đối phương là ai, có mục đích gì vẫn chưa làm rõ, tại sao cậu có thể yếu lòng như vậy, thiếu cảnh giác như thế?

Cậu phải kiềm chế bản thân mình.

Thiếu nữ trước mặt nâng đôi mắt sáng ngời lên nhìn cậu, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Tớ đói rồi.” Cậu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của thiếu nữ vang lên, “Chúng ta về nhà ăn cơm nha!”

……

Buổi tối Lê Khí còn phải đi đến quán cà phê làm việc, không có thời gian ăn cơm tối.

Bùi Chân hỏi cậu có thể đi theo được không, đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Lê Khí, cô cúi đầu tìm một cái cớ cho mình: “Lần trước ông chủ vẫn chưa nói hết những loại hạt cà phê với tớ…”

Thiếu niên suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý.

Vừa khéo cậu muốn quan sát nhiều hơn vị ‘Bùi Chân’ này, nhìn xem liệu có thể tìm được thêm manh mối nào nữa không.

Chạng vạng sáu giờ tối, trời bắt đầu đổ mưa nhẹ, quán cà phê có hơi quạnh quẽ, sau khi bọn họ đến, trong quán chỉ có hai người ông chủ và Hạng Nam.

Hạng Nam trốn sau quầy bar, đầu gối đặt chống lên quầy đánh cạch cạch vào bàn phím laptop trên đùi mình, ông chủ cúi người pha cho mình một tách cà phê, mới uống một ngụm đã nhìn thấy thiếu nữ đi theo Lê Khí tiến vào.

Bùi Chân nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào ông chủ!”

Ông chủ nhấp một ngụm cà phê nóng suýt chút nữa phun ra. Núi băng vạn năm Lê Khí thực sự dẫn theo một em gái nhỏ đến đây?!

Hóa ra là em gái nhỏ này. Nhưng lần trước người ta chủ động chạy đến đây giúp đỡ bị Lê Khí đuổi đi, lần này Lê Khí lại chủ động dẫn người ta đến.

Em gái nhỏ, em có hy vọng nha!

Hạng Nam nhìn thấy Bùi Chân đến, đặt laptop xuống chào hỏi cô, mặt đỏ bừng giống như trái cà chua chín.

Lê Khí nhấc chân dài tiếng vào, nhìn quanh quán cà phê vắng tanh một vòng, đi đến quầy bar lạnh lùng nói: “Tại sao không có khách?”

Ông chủ: “….” Làm sao cứ có cảm giác cậu mới là ông chủ vậy?

Ông ấy rất tủi thân: “Hôm nay trời mưa mà. Hơn nữa không có cậu ở đây….. Buôn bán ế ẩm hơn rất nhiều.”

Lời ông chủ nói chính là sự thật, Lê Khí giống như một tấm biển quảng cáo biết đi. Khi cậu ở đây, hơn một nửa khách hàng trong quán đều đến tìm cậu. Những thứ khác không bàn đến, chỉ riêng khuôn mặt đẹp trai kia đã khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Giọng nói của Lê Khí trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tôi không ở đây quán không buôn bán được à? Tôi không có khả năng –”

Cậu ngừng lại, tiếp tục nói: “Vĩnh viễn ở nơi này.”

Ông chủ là người tốt, khi cậu gặp khó khăn nhất đã cho cậu một công việc, cũng hiếm khi nổi giận với thái độ lạnh lùng của cậu.

Nhưng lòng cậu có hoài bão, thành phố H và quán cà phê nhỏ này đối với cậu mà nói, thật quá nhỏ bé.

Cậu muốn đi ra thế giới rộng lớn duỗi thẳng cánh tay, muốn trở thành người có năng lực nhất trên thế giới này, muốn thuần phục tất cả những người từng khinh thường cậu dưới chân.

Trước khi đi, cậu muốn giúp ông chủ một chút, để quán cà phê có thể kinh doanh lâu hơn.

Dù sao người tốt phải gặp việc tốt.

Lê Khí xoa mi tâm, giọng điệu bất đắc dĩ: “Cho tôi xem qua doanh thu một chút.”

Ông chủ ngoan ngoãn giao sổ sách ra, Lê Khí lật vài trang, càng xem chân mày càng nhíu lại: “Tôi không đến đây mấy ngày, làm sao doanh thu lại thấp như vậy? Thu nhập cùng chi tiêu cơ bản ngang hàng nhau.”

“Số lượng đơn hàng mỗi ngày cùng tỷ lệ doanh thu quá thấp.”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, qua hai tháng nữa quán sẽ thua lỗ rất nhiều.”

Ông chủ khóc không ra nước mắt. “Làm sao bây giờ… Trong nhà tôi còn có vợ và con gái phải nuôi, nếu quán cà phê đóng cửa, tôi phải đi giúp ba vợ kinh doanh kiếm hơn một ngàn vạn.”

Bùi Chân: Ông chủ ông thật khiêm tốn.

“Trước tiên hãy thu hút lượng khách hàng đến đây.” Lê Khí lấy  giấy áp phích ra, viết khẩu hiệu: Vào những ngày mưa, tiệm của chúng tôi sẽ mời những vị khách không mang dù vào uống cà phê miễn phí.

“Miễn phí?” Ông chủ nghi hoặc, “Cậu làm từ thiện hả?”

Lê Khí thản nhiên nói: “Thứ nhất, thay vì ông dùng những hạt cà phê ngon nhất chiêu đãi mọi người, có thể chọn những loại cà phê tương đối rẻ tiền nhưng hương vị không tệ, bởi vì là miễn phí, khách hàng sẽ yêu cầu không cao. Thứ hai, khách hàng không mang theo dù nhận cà phê xong không vội vàng rời đi mà sẽ ngồi ở đây đợi tạnh mưa, khoảng thời gian này, chúng ta phục vụ thêm những món bánh ngọt trong quán, bọn họ ngửi thấy mùi thơm có lẽ sẽ mua chúng. Điều cuối cùng, những khách hàng mắc mưa có thể thoải mái ngồi trong quán uống cà phê nóng miễn phí, càng tăng thêm độ hảo cảm đáng kể đối với quán của chúng ta, nói không chừng họ sẽ trở thành khách hàng thân thiết đấy.”

Ông chủ, Hạng Nam và Bùi Chân lắng nghe đến trợn mắt há hốc mồm.

Nhất là Bùi Chân, âm thầm cảm khái Lê Khí không hổ danh là ông lớn trong giới kinh doanh tương lai, năng lực marketing xuất sắc từ lúc này đã bắt đầu bộc lộ ra.

Quả nhiên, sau khi treo tấm biển đó lên, chỉ trong vòng mười phút đã có hai ba nhóm khách lần lượt bước vào quán.

Như lời Lê Khí đã nói, sau khi bọn họ thưởng thức cà phê nóng ngồi lại một lúc, cũng mua vài phần bánh ngọt để ăn, còn có vài người chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè tuyên truyền miễn phí cho quán, nói lần sau sẽ cùng bạn bè đến đây.

Lê Khí cùng Hạng Nam bận rộn ghi đơn pha cà phê cho khách hàng, Bùi Chân đến tìm ông chủ hỏi xem có nguyên liệu nấu ăn hay không để làm một số món ăn đơn giản, cô và Lê Khí vẫn chưa ăn cơm tối.

Ông chủ rất sảng khoái nói tất cả mọi thứ trong quán đều có thể dùng.

Bùi Chân mở tủ đựng đồ ra, làm món mì ống cá ngừ và salad trộn hoa quả đơn giản, gọi Lê Khí tạm dừng công việc đến đây ăn một chút.

Dùng bữa xong, Bùi Chân ngồi ở một góc vắng vẻ trong quán cà phê làm bài tập. Cô không quen uống cà phê, nên gọi một cốc sữa nóng.

Lê Khí bưng cái khay đến đây, Bùi Chân ngước mắt nhìn thoáng qua, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.

————-//—//——–

*Editor: Thằng đệ của anh Khí xuất hiện rồi đó, một cây tấu hài trong truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.