Xuyên Thành Cục Cưng Của Nam Phụ

Chương 37



Editor: Nozomi

07/09/2020

🍒🍒🍒🍒🍒

Đi xe điện tham quan toàn thành phố, mấy người tụ tập đều là trai xinh gái đẹp nên thu hút rất nhiều người xem.

Bộ phim trước đó Nhan Nghiên đoạt giải tuy rằng chỉ là ảnh hậu tại liên hoan phim Tokyo nhưng lại được chiếu trên toàn cầu, một nhóm người tụ tập gây sự chú ý, mới nhìn đã có người nhận ra Nhan Nghiên.

Ba anh chàng người nước ngoài nhận ra Nhan Nghiên vui vẻ dùng tiếng Anh nói bọn họ đã xem qua phim của cô và cảm thấy cô diễn rất rất tốt.

Nhan Nghiên dùng tiếng Anh lưu loát trò chuyện cùng ba chàng trai, vì thế ba người lại khen tiếng Anh của cô thật tốt.

Huyên thuyên nói một hồi lại cùng nhau chụp ảnh, Bách Thần và Mễ Việt hai kẻ dốt tiếng Anh nên nghe không hiểu nhưng làm bộ nghe hiểu thường xuyên gật gật đầu, đặc biệt là Bách Thần rất ủng hộ.

Bách Thần cảm thấy trở về phải học tiếng Anh, nếu không nữ thần nói ngoại ngữ tốt như vậy còn hắn ngay cả tiếng Anh cơ bản cũng không biết thì quá mất mặt.

Mễ Việt cảm thấy chắc mình có thành kiến, nếu không sao lại cảm thấy Đường Đường nói tiếng Anh dễ nghe hơn Nhan Nghiên?

Chính vì vậy, Nhan Nghiên nổi bật xuất hiện giữa đám đông, tuy còn trẻ nhưng cô được xem là diễn viên quốc tế, ra nước ngoài chỉ có cô được nhận ra.

Sở Sam vốn không thích Nhan Nghiên, cho dù đeo kính mát vẫn có thể nhìn ra sắc mặt không tốt.

Nhan Nghiên càng thêm duy trì tư thái hoàn mỹ, Đường Đường nhìn thấy chỉ bất lực lắc đầu.

Cô quan sát hai ngày bây giờ gần như thể kết luận, người đang trong thân thể Nhan Nghiên này trước kia không phải người ở giới giải trí.

Bởi vì những người đối diện với ống kính máy quay trong thời gian dài chắc chắn sẽ không như thế này.

Cô cũng sẽ thể hiện khía cạnh hoàn hảo của mình trước ống kính, nhưng khi không ai chú ý cô cũng sẽ cười sẽ nháo, cô sẽ cố hết sức đem mỗi chuyện mỗi biểu tình xử lý theo cách mà mọi người đều sẵn lòng chấp nhận.

Chứ không phải lạnh lùng ngồi một bên thể hiện sự vượt trội của mình.

Đến giờ cơm trưa, Mễ Việt vui vẻ tạo một phòng chat rồi kéo mọi người vào.

Bách Thần tìm thấy Đường Đường trong nhóm, nhấp vào tin nhắn của cô, trên khung màu xanh lá có ba chữ lớn ---thêm bạn tốt.

Cho nên hắn thật sự không có wechat của Đường Đường chứ không phải tìm không thấy.

Bách Thần nhớ tới tin nhắn ngày hôm qua không nhận được hồi âm, lại nhìn avatar của Đường Đường, cảm thấy nghẹn một bụng tức, oán hận đóng wechat, cắn một miếng thịt.

Ăn cơm trưa xong, rốt cuộc cũng đến lúc Mễ Việt cao hứng nhất, vừa mới thông báo hai nhóm tách ra, Mễ Việt hưng phấn lôi kéo Đường Đường đi về hướng kia. Cùng đi nhảy bungee tổng cộng có bốn người, Đường Đường, Mễ Việt, Sở Sam không muốn chung đội với Nhan Nghiên và Lưu Linh dù không còn trẻ nhưng vẫn muốn thử một lần.

Bách Thần nhìn bốn người đi xa cũng muốn đi theo, Nhan Nghiên vừa thấy cười cười hỏi hắn, "Có muốn đi thử không?"

"Không có", Bách Thần vội vàng lắc đầu, "Em muốn đi viện bảo tàng."

Phi, hắn nghe không hiểu tiếng Anh thì đi viện bảo tàng làm gì, dù cho có ai đó giải thích hắn cũng nghe không hiểu rốt cuộc đang nói gì.

Vốn dĩ tâm tình không tốt, bây giờ còn tồi tệ hơn.

Cho dù có nữ thần bên cạnh cũng không có động lực.

Nhảy bungee rất kích thích, nghe nói nhảy bungee ở New Zealand còn kích thích hơn.

Mễ Việt gần đây đặc biệt thích ở chung với Đường Đường, vừa mới trực tiếp kéo Đường Đường đi rồi.

Đường Đường cô ấy là rối gỗ sao? Không biết phản kháng?

Bách Thần cứ thế mơ hồ đi theo mấy người vào viện bảo tàng, bên cạnh hướng dẫn viên du lịch nhiệt tình dào dạt giới thiệu nhưng không liên quan gì đến hắn.

Bởi vì hắn nghe - không - hiểu.

Bốn người bên kia hòa hợp hơn rất nhiều, Đường Đường và Mễ Việt quen thuộc nhất, Sở Sam quan tâm đến Đường Đường vì chị ta không thích Nhan Nghiên.

Về điểm này thì Đường Đường quả thực cạn lời.

Sở Sam thực sự sợ thiên hạ không loạn, trên mặt chỉ thiếu không viết "tôi muốn xem náo nhiệt", tận dụng mọi thứ châm ngòi để Đường Đường và Nhan Nghiên ầm ĩ lên.

Còn Lưu Linh, Lưu Linh năm nay 41 tuổi là một ca sĩ, hiện tại cũng là nghệ sĩ Thánh Ngu, vì cùng công ty nên gọi Bách Thần và Đường Đường là đàn em.

Đường Đường cũng một tiếng gọi chị hai tiếng gọi chị, thoạt nhìn hài hòa vô cùng.

Một đường nói chuyện cuối cùng cũng tới đích, nhìn vách núi cao 100m, Mễ Việt có chút quẫn, trước đó tuyên bố mình sẽ nhảy đầu tiên để làm gương, bây giờ lại lôi kéo Đường Đường cùng nhau nhảy.

Sở Sam bên cạnh cười sắp điên rồi, "Người ta nói tình nhân mới nhảy hai người!"

"Em mặc kệ!" Mễ Việt lắc đầu như trống bỏi, "Đường Đường, em nhảy với anh nếu không anh..."

"Nếu không anh thế nào?" Đường Đường cũng vui vẻ.

"Anh liền khóc khóc "

Ha ha ha ha ha, Đường Đường thực sự bị cậu nhóc này chọc cười chết, thật ra cô cũng có chút sợ, kết quả bị Mễ Việt một câu khóc khóc chọc đến quên sợ.

Trên thực tế, nhảy bungee ở đây không phải trói chặt chân và nhảy lùi, mà là có một cặp bàn đu dây song song, trực tiếp ném hai người từ trên cao xuống. Đường Đường đồng ý nhảy cùng Mễ Việt, lúc này Mễ Việt mới vừa lòng, sau khi thắt dây an toàn xong và kiểm tra một lượt lúc này mới vỗ vai Đường Đường, "Đừng sợ, có anh ở đây"

Đường Đường:...... Tôi không sợ là anh sợ có được không?

"Lát nữa em sợ thì cứ kêu tên anh", Mễ Việt liên tiếp dặn dò Đường Đường. Kết quả là chân còn đang dẫm trên bàn đạp đã bị huấn luyện viên một cước đạp ra ngoài, giọng Mễ Việt đột nhiên cao lên đến quãng tám, "A a a Đường Đường em đừng sợ a a a a a a!!!!"

Bàn đu dây bị quăng ra, sau đó lấy tốc độ 170km/h rơi thẳng xuống.

Chưa kịp có thời gian thích ứng với cảm giác không trọng lượng, đã bị tiếng thét chói tai của Mễ Việt hấp dẫn sự chú ý, lúc này Mễ Việt sắp điên rồi, trước đó nói Đường Đường kêu tên của hắn, bây giờ mặc kệ tất cả điên cuồng kêu tên Đường Đường, chẳng những kêu Đường Đường còn có những người khác.

"Đường Đường a a a a má ơi!!! Mẹ ơi!!!"

Đường Đường thật sự không bị nhảy bungee hù chết mà thiếu chút nữa bị Mễ Việt làm cho cười chết.

Cuối cùng khi rơi xuống phía dưới bắt đầu từ từ bay lên, Mễ Việt mới không sợ nữa, nhưng vẫn ôm chặt cánh tay Đường Đường không buông, thẳng đến khi chuẩn bị đứng lên mới buông tay, hít sâu một hơi, làm bộ như chưa có gì xảy ra.

Lưu Linh và Sở Sam có chút sợ hãi hỏi có đáng sợ hay không, Đường Đường chưa kịp mở miệng thì Mễ Việt đã bảo đảm, "Không đáng sợ, không đáng sợ chút, so với tưởng tượng của em thì khá hơn nhiều."

Đường Đường:......

Cậu còn mặt mũi để nói những lời này sao!

Cậu sợ tới mức gọi mẹ mà.

Mễ Việt tích cực hướng dẫn hai người còn lại chơi, Đường Đường mở di động, phát hiện trong nhóm wechat tám người của bọn họ có tin tức.

Vừa rồi Sở Sam quay lại quá trình cô và Mễ Việt nhảy bungee gửi cho nhóm.

Mấy người Bách Thần từ viện bảo tàng đi ra, tìm một quán cà phê cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm.

Trong bốn người có mặt, ngoại trừ Bách Thần còn lại đều là diễn viên, sau khi hàn huyên vài câu khó tránh khỏi nhắc đến phim ảnh, mà gần nhất gây sự chú ý vẫn là bộ phim điện ảnh mới đoạt giải của Nhan Nghiên.

Trương Nhã Trúc rất có cảm tình với bộ phim này, đặc biệt có một đoạn tình tiết ngắn, Trương Nhã Trúc nói bà đã xem lại vài lần, đoạn kỹ thuật diễn đó của Nhan Nghiên có rất nhiều diễn viên lão làng không thể diễn ra được.

Đúng đúng đúng, chính là đoạn đó, mắt Bách Thần sáng rực lên, "Em cũng thích đoạn đó nhất, vốn dĩ xx chết em cũng không đau lòng lắm nhưng nhìn chị Nhan Nghiên khóc em lập tức chịu không nổi..."

Khuôn mặt Nhan Nghiên cứng đờ, cô chỉ xem qua bộ phim này một lần, hơn nữa cũng chỉ ứng phó qua loa.

Bây giờ Trương Nhã Trúc và Bách Thần nói đến đoạn tình tiết kia, cô không có bất kỳ ấn tượng gì, tên mấy vai phụ cô cũng không nhớ rõ.

Trương Nhã Trúc rất thưởng thức Nhan Nghiên, Nhan Nghiên thực sự là một diễn viên trời sinh, thiên phú quá cao, người ngoài xem náo nhiệt, bọn họ lại có thể nhìn ra tinh túy.

Bà diễn hơn hai mươi năm cũng không thể không cảm thán Nhan Nghiên diễn tốt, bây giờ thật lòng muốn cùng Nhan Nghiên nói chuyện về cảm giác của cô khi diễn đoạn đó.

Kết quả đề tài được đưa ra nhưng Nhan Nghiên dường như không định tiếp tục cuộc trò chuyện, chẳng những không muốn nói còn cố ý chuyển đề tài.

Trương Nhã Trúc không tiếng động cau mày, cũng nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài, nhưng thái độ không còn được như trước.

Bách Thần phát hiện không khí xấu hổ không thể giải thích được, nhưng vì đang có tiền bối ở đây hắn không thể đi theo Nhan Nghiên quá rõ ràng, vì thế dựa theo sở thích của Trương Nhã Trúc nhắc đến vài bộ phim rất hay khác.

Đừng nghĩ hắn là ca sĩ, nhưng bởi vì Nhan Nghiên, hắn đã xem hết những bộ phim mà Nhan Nghiên đề cử, nên giờ nói tiếp cũng rất dễ dàng.

Trương Nhã Trúc ngạc nhiên, không ngờ Bách Thần sẽ nói hay như vậy, bà có thể thấy Bách Thần đang cố gắng làm dịu bầu không khí nên cũng sẵn sàng cho Bách Thần mặt mũi. Bách Thần một bên dỗ Trương Nhã Trúc, một bên nhắc nhở Nhan Nghiên, hắn nói cơ hồ đều là những bộ phim Nhan Nghiên đã đăng weibo trước đó nhưng Nhan Nghiên hoàn toàn im lặng.

Bách Thần không biết mình có nhìn nhầm hay không khi nhìn thấy vẻ mặt Nhan Nghiên có chút không kiên nhẫn.

Bách Thần đột nhiên cảm thấy không có hứng thú tiếp tục ba phải.

Vì thế khi Trần Vũ và Trương Nhã Trúc thảo luận vài điều về diễn xuất, Bách Thần lơ đãng nghe, đột nhiên Nhan Nghiên hỏi hắn album mới đang chuẩn bị thế nào.

Nếu Nhan Nghiên đã hỏi Bách Thần cũng không giấu giếm nói rất nhiều, Nhan Nghiên nói thích nhất phong cách bài hát trước của hắn.

Bách Thần cuối cùng cũng có chút năng lượng, rốt cuộc hai người cũng có chuyện để nói với nhau.

Trương Nhã Trúc không tiếng động thu hồi ánh mắt.

Lúc đầu bà cho rằng Nhan Nghiên không muốn người khác nghị luận tác phẩm mình, sau đó phát hiện cô ấy có vẻ không hứng thú khi nhắc đến các khía cạnh của điện ảnh, khi nói đến công việc của mình liền không kiên nhẫn nhưng lại rất sôi nổi khi nhắc đến các bài hát của Bách Thần.

Trương Nhã Trúc là người rất yêu thích diễn xuất, bà cũng như mọi diễn viên đều yêu thích công việc này.

Nhưng Nhan Nghiên có tư chất và thiên phú tốt như vậy lại không thích công việc này.

Trương Nhã Trúc thừa nhận mình thật thất vọng.

Trước đó còn nghĩ mượn cơ hội sẽ tâm sự những ý tưởng tâm đắc, nhưng giờ đã biến mất sạch sẽ.

Lấy di động nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy Sơ Sam đăng video, xem xong liền cười vỗ ngực,

"May mà không đi nhảy bungee, quá đáng sợ"

Trần Vũ nhìn thoáng quá, "Nhưng thực sự rất kích thích."

Bách Thần nháy mắt bị dời sự chú ý.

Quỷ mới biết lúc dạo viện bảo tàng hắn có bao nhiêu ý muốn chạy đi nhảy bungee.

Ba người bọn họ lắng nghe một cách thích thú, nhưng bản thân Bách Thần thì nhàm chán đến phát điên.

Dọc đường đi vẫn luôn thất thần tưởng tượng mấy người Đường Đường chơi thế nào, giờ nghe có video, không nghĩ ngợi liền mở ra xem.

Không xem còn đỡ, vừa xem liền thấy Mễ Việt quấn lấy Đường Đường muốn cùng chơi, mà Đường Đường còn đồng ý với Mễ Việt!

Sau đó hắn trơ mắt nhìn hai người rớt xuống, cho dù xem video cũng có thể cảm nhận được bất ngờ rớt xuống kích thích thế nào.

Thật vui vẻ!

Thật kích thích!

Thật cmn hối hận!

Bách Thần ỉu xìu, không còn tâm trạng thảo luận bài hát mới.

Bên kia mọi người nhảy bungee, mình chỉ có thể ngồi ở đây ba phải, mình đang làm gì vậy trời!

Trương Nhã Trúc nhìn đám người trẻ tuổi chơi vui vẻ, tâm trạng cũng tốt lên, lát sau lấy di động để gọi Đường Đường, "Thời gian không còn sớm, gọi bọn họ đến lát nữa cùng nhau ăn tối."

Mấy người không ai phản đối, Trương Nhã Trúc gọi cho Đường Đường nói đơn giản hai câu thì cúp máy, "Chúng ta đi trước đi, chút nữa bọn họ sẽ đến"

Bách Thần đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy di động ra gọi cho Đường Đường.

Vừa rồi còn nhận cuộc gọi của Trương Nhã Trúc bây giờ khi hắn gọi lại không liên lạc được.

Tín hiệu không tốt?

Sao có thể, một phút trước còn được, sao giờ lại không được?

Bách Thần không muốn tin nhưng không thể lừa mình dối người.

Hắn đã bị Đường Đường kéo vào danh sách đen

Sau khi biết được sự thật này, tâm trạng Bách Thần trong nháy mắt kém đến không thể kém hơn.

Nhan Nghiên không hiểu tại sao đột nhiên sắc mặt Bách Thần lại khó coi như vậy, có chút lo lắng đi qua hỏi hắn, Bách Thần cất di động bực bội mở miệng, "Không có gì"

Nhan Nghiên ngẩn người, Bách Thần chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.

Bách Thần sau khi nói xong cũng phát hiện giọng điệu mình không tốt, vội vàng nói xin lỗi, lại giải thích, "Vừa mới xảy ra một chút chuyện, tâm trạng không tốt"

Nhan Nghiên đi đến bên cạnh hắn nhẹ giọng nói, "Có chuyện gì có thể tâm sự không?"

"....Xin lỗi, không thể"

Nụ cười Nhan Nghiên cứng đờ, có lẽ không nghĩ Bách Thần sẽ từ chối, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra

Bên này không khí kỳ cục bao nhiêu thì bên kia không khí lại tốt bấy nhiêu, bốn người chơi vui vẻ, dọc đường đi nói chuyện không ngừng.

Lúc ăn cơm tối bốn người bởi vì chơi mệt nên ăn cũng rất ngon.

Bách Thần oán hận nhìn chằm chằm Đường Đường đang uống nước trái cây ăn thịt, càng không có tâm trạng ăn uống.

Không ăn lại nhớ đến mình bị xóa wechat, bị kéo đen số điện thoại, càng thêm nghẹn một bụng tức.

Bách Thần thề hôm nay phải tìm cơ hội nói chuyện với Đường Đường.

Đường Đường hoàn toàn không chú ý Bách Thần, cô vừa mới kể cho Minh Thiếu Diễm nghe hôm nay nhảy bungee và bây giờ đang ăn tối, đáng tiếc Minh Thiếu Diễm đang làm việc không có hồi âm.

Sau khi ăn uống no đủ trở lại chỗ ở, Đường Đường và Mễ Việt ngồi trên sofa thảo luận hành trình ngày mai, di động của Đường Đường rung lên, Đường Đường mang dép lê, "Em lên lầu một chút"

Chậc chậc.

Mễ Việt cho Đường Đường ánh mắt anh hiểu mà, nhỏ giọng nói, "Đi đi, anh nhất định giữ bí mật cho em!"

Giữ bí mật gì?

Chuyện gì xảy ra với đứa nhóc này vậy.

Đường Đường cười lắc lắc đầu, lên lầu gọi điện lại cho Minh Thiếu Diễm.

Bách Thần ngồi bên kia thấy Đường Đường lên lầu, sau một chút cũng đi lên theo.

Mễ Việt buông máy tính bảng, cảm thấy chột dạ, nghĩ nghĩ cũng đi lên.

Lúc lên lầu quả nhiên thấy Bách Thần muốn ra ban công, mà trên ban công Đường Đường đang gọi điện thoại.

Mễ Việt trong lòng hét lên, biết ngay mà!

Lúc ăn cơm hắn đã thấy không thích hợp, Bách Thần hình như muốn đánh Đường Đường, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Mễ Việt cảm thấy mình phải ngăn Bách Thần lại.

Mễ Việt lao lên giữ chặt cánh tay Bách Thần, Bách Thần sửng sốt, "Làm gì vậy?"

"Anh Thần", Mễ Việt nhỏ giọng nói, "Anh muốn tìm Đường Đường sao?"

"...Không liên quan đến cậu"

"Đúng là không liên quan đến em", Mễ Việt gãi đầu, "Thật ra em nói lời này không thích hợp, nhưng em cảm thấy gạt anh cũng không tốt"

Bách Thần nhìn về phía Đường Đường, không kiên nhẫn nói, "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Em không biết giữa anh và Đường Đường xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh Thần, không phải anh thích chị Nhan Nghiên sao, bây giờ Đường Đường đã có bạn trai mới, em cảm thấy tình cảm của hai người họ cũng khá tốt, anh đừng..."

"Cậu nói gì?"

"A", Mễ Việt sửng sốt, ngơ ngác nói, "Em nói anh đừng quấy rầy..."

"Trước câu đó"

"Em thấy hai người tình cảm khá tốt"

"Trước đó một câu nữa"

"Ồ, Đường Đường đã có bạn trai"

Bách Thần đột nhiên nắm chặt điện thoại, hít sâu một hơi," Cô ấy nói với cậu? "

"Sao Đường Đường nói với em được, anh xem mỗi ngày Đường Đường nấu cháo điện thoại, vừa gọi vừa cười không dứt như vậy, vừa thấy chính là đang yêu mà"

Bách Thần:......

"Cho nên anh Thần, anh đừng quấy..."

"Ai cmn quấy", Bách Thần đột nhiên hét lớn một tiếng, sau khi nói xong lại nhớ có máy quay, "Thực xin lỗi"

"A không có việc gì", Mễ Việt vẫn còn ngơ ngác, gãi đầu nhìn Bách Thần run rẩy xuống lầu.

Đường Đường sửng sốt, cúp điện thoại, đi tới, "có chuyện gì vậy?"

Mễ Việt cười cười, đi tới bên cạnh Đường Đường, nhỏ giọng nói: "Sao, em với bạn trai nói xong rồi hả?"

Đường Đường ngơ ngác, "Bạn trai gì?"

"Thì người em vừa gọi điện thoại đó", Mễ Việt nói, vẻ mặt như thể em đừng gạt anh, "Mỗi ngày đều gọi điện thoại, không phải bạn trai thì là gì?"

Đường Đường dở khóc dở cười, "Là chú của em mà."

"Hả?"

"Chú của em, là chú đó", Đường Đường nhếch mép, "Bạn trai ở đâu ra."

Lúc này đến phiên Mễ Việt ngốc.

Không phải bạn trai sao?

F*ck, lần này hiểu lầm lớn rồi!

*Editor: bối rối vì cách xưng hô của các nhân vật. Tiếng Trung chỉ có ta và ngươi, loạn não quá xá!!!!các bạn đọc nếu thấy có lỗi sai chỗ nào thì nhắc mình sửa nhé!!! thank you!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.