Sau khi tan học, Đồng Lộ đã sớm về nhà ăn tối vui vẻ với ba mẹ, nhưng một thành viên khác của gia đình là Đường Đường vẫn chưa trở về.
Cả gia đình lại không ngạc nhiên, tựa hồ đã thành thói quen.
Cho đến khi bên ngoài cửa sổ vang lên mô tô gầm rú quen thuộc, Đồng Lộ đang làm bài tập trong phòng nhanh chóng mở cửa bước ra, chờ Đường Đường chậm rãi lên lầu liền trực tiếp chặn Đường Đường hỏi cô đã đi đâu?
Đường Đường thật sự cho rằng kỹ thuật diễn của Đồng Lộ không tồi, ánh mắt lúc này rất kịch, ánh mắt nhìn cô đều là chán ghét và chán ghét.
"Liên quan gì đến mày", Đường Đường chế giễu nhìn cô ta một cái, "Tránh ra."
Chân dài trực tiếp chuẩn bị bước về phòng.
Đồng Lộ sửng sốt, vội vàng xoay người kéo Đường Đường, "Hôm nay mày đã nói gì với Lục Tranh?"
Lục Tranh là tên nam chính.
Đôi mắt đẹp của Đường Đường cuối cùng dừng trên người Đồng Lộ, biểu tình vẫn chứa đầy châm chọc, nhưng lại lướt qua hóa ra là thế biểu tình, thay vào đó có vẻ như phát hiện cái gì thú vị, đôi môi nở ra một nụ cười tà, "Không nói cho mày biết."
Đạo diễn ngồi phía sau máy quay và Mễ Việt đến xem náo nhiệt đều sợ ngây người.
Mặc dù đây chỉ là một đoạn ngắn.
Nhưng là người đứng xem, liếc mắt liền phân biệt được tốt xấu.
Kỹ thuật diễn của Đường Đường quá tinh tế.
Mọi chi tiết đều đáng để xem xét.
Ví như cảnh Đồng Lộ quay đầu kéo Đường Đường.
Mặc dù trong sách miêu tả không nhiều lắm, nhưng làm diễn viên thì yêu cầu phải nghiền ngẫm tâm trạng của nhân vật. Người mình ghét nhất và người mình thích nhất có tiếp xúc, Đồng Lộ nên tức giận, nhưng không nên chỉ tức giận, ngoại trừ tức giận còn phải có ẩn ẩn bất an trong lòng.
Cô ta khinh thường nói chuyện với Đường Đường nhưng lại không thể không hỏi Đường Đường, cho nên khi Đường Đường tỏ vẻ không liên quan đến cô ta, trong lòng nhất định tức giận nhưng lại không thể bỏ xuống được, cũng do dự vứt bỏ mặt mũi, những biểu cảm này đều không thể thiếu.
Đồng Lộ chỉ diễn sự tức giận chứ không hề diễn ra sự e dè và lo lắng khi một cô gái đang nói về người mình thích.
Mà Đường Đường lại hoàn hảo đến không ngờ.
Từ sự cáu kỉnh lúc đầu, đến phát hiện bất ngờ sau đó và những suy nghĩ xấu xa sau khi phát hiện ra, mọi biểu tình đều vừa phải.
Xem xong đoạn này, người không biết còn tưởng Đồng Lộ mới là người mới.
Nhưng đạo diễn không kêu dừng, hắn có chút tò mò muốn xem một chút Đường Đường có thể diễn tới mức nào.
Vì vậy cảnh quay tiếp tục.
Hai người cãi nhau, nói chính xác là Đường Đường cố ý khiêu khích.
Tình tiết này cũng mở đường cho việc nam nữ chính chia tay.
Ban đầu nữ chính không phải ở bên cạnh nam chính vì yêu thích mà bởi vì phát hiện em gái "tốt" của mình thích nam chính.
Nữ chính chỉ hơn nữ 2 hai tuổi, lúc trước mẹ nữ chính còn đang mang thai, cha nữ chính bên ngoài đã có quan hệ với mẹ nữ 2. Sau này mẹ nữ chính mất, người mẹ "tốt" của nữ 2 vào cửa, tiểu tam lúc trước trở thành phu nhân chính quy.
Mà buồn cười nhất chính là, rõ ràng mẹ nữ chính là người bị chen chân, cuối cùng lại bị mọi người nói là kẻ thứ ba.
Và người tin chuyện này nhất không chút nghi ngờ chính là nữ 2, tựa như giờ phút này, cô ta chỉ thẳng vào mũi nữ chính nói, "Mày giống hệt người mẹ không biết xấu hổ kia của mày, mẹ mày phá hư gia đình của tao, bây giờ tới mày cũng muốn cướp người tao thích."
Nụ cười Đường Đường chợt tắt, một cái tát ngắt lời Đồng Lộ.
Vì thế chung quanh trở nên náo loạn, nữ chính bị ba ruột mắng chửi, kêu cô cút đi.
Khóe môi nữ chính nhếch lên một nụ cười mỉa mai, không chút lưu luyến quay đầu rời đi.
Ba ruột bị chọc tức lại mắng thêm một hồi, mẹ kế ở bên cạnh nhìn như an ủi nhưng thực chất là thêm dầu vào lửa chửi bới nữ chính.
Sau đó nữ chính đi ra ngoài tình cờ gặp lại nam chính, phần này tạm thời không nói tới.
Đoạn cốt truyện này thể hiện rõ tính cách của nữ chính, giấu sau vẻ ngoài soái khí chính là một cuộc sống khó khăn.
Đạo diễn vốn nghĩ đợi lần này quay xong rồi lại tính, kết quả bây giờ quay xong liền có chút không muốn quay lại lần nữa.
Bởi vì biểu hiện của Đường Đường quá hoàn hảo.
Hoàn hảo đến mức khiến đạo diễn lo lắng quay lại lần thứ hai, sẽ không có biểu hiện kinh ngạc như vậy.
Rối rắm một hồi, đạo diễn quyết định làm lại, chính là vì trình độ của Đồng Lộ và Đường Đường quá chênh lệch, không hiểu sao, xem từng chi tiết biểu cảm nhỏ của Đường Đường, đạo diễn có cảm giác như đang quay phim điện ảnh.
Mà không phải phim truyền hình vườn trường.
Đường Đường và Đồng Lộ nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu lần thứ hai. Đường Đường thật ra rất thoải mái, mà Đồng Lộ ban đầu tràn đầy tự tin, lúc này sắc mặt lại có chút khó coi.
Kỹ thuật diễn là thứ mà không cần người khác nói, tự mình cũng có thể cảm nhận được.
Huống chi đoạn diễn vừa rồi dù Đồng Lộ không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận cô ta đã bị Đường Đường mang đi.
Bởi vì đi theo Đường Đường nên những cảm xúc cô ta đã chuẩn bị trước đó đột nhiên không còn thích hợp, kết quả là cô ta không có thời gian nghĩ xem nên ứng đối như thế nào, cuối cùng diễn ra hiệu quả không nỡ nhìn thẳng.
Đồng Lộ chỉ cảm thấy mặt nóng bừng bừng đến hoảng.
Cô ta thậm chí đã chuẩn bị nhìn Đường Đường bị chê cười, nhưng giờ cô ta lại trở thành trò cười.
Lúc Đồng Lộ trang điểm lại thậm chí còn nghe thấy người bên cạnh xì xào nói kỹ thuật diễn của Đường Đường trực tiếp hạ gục Đồng Lộ, dù thế nào thì Đồng Lộ cũng đã diễn được hai năm.
Đồng Lộ tức giận hận không thể ra ngoài xem ai nhiều chuyện nhưng rốt cuộc nhịn xuống.
Vừa rồi không có chuẩn bị, lần này nhất định có thể.
Nhưng chợt nhớ tới ánh mắt của Đường Đường và cái tát không thương tiếc, Đồng Lộ không hiểu sao lại hoảng sợ.
Đường Đường đánh không lưu tình chút nào, lúc này trên mặt vẫn còn chút nóng rát.
Sau khi mọi thứ sẵn sàng, lần quay thứ hai chính thức bắt đầu.
Điều khiến đạo diễn ngạc nhiên chính là trình độ của Đường Đường không hề giảm xuống mà còn có vẻ tốt hơn, tuy rằng Đồng Lộ tốt hơn vừa rồi một chút, nhưng toàn bộ quá trình vẫn bị Đường Đường áp chế.
Sau khi diễn xong, Đồng Lộ không nói lời nào trực tiếp trở về khách sạn,.
Mọi người có thể đoán được nguyên nhân, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, bất quá nói trở lại, thật sự không ngờ kỹ thuật diễn của Đường Đường tốt như vậy.
Đạo diễn không quan tâm đến Đồng Lộ, dù sao hôm nay cũng không còn suất diễn của cô ta.
Hiệu suất của Đường Đường quá cao, vì vậy bọn họ có thể tăng tốc.
Đã lâu không đóng phim, tuy rằng có chút khó khăn nhưng vẫn rất thích thú, sau khi Đường Đường diễn một ngày, tâm tình thoải mái trở về khách sạn, nhưng nhìn di động không có động tĩnh gì, tâm trạng liền không tốt lắm.
Sau khi gọi cho 10086 chứng minh điện thoại thực sự không nợ phí, Đường Đường ngã người xuống giường.
Tại sao không gọi, tại sao không nhắn tin?
Minh Thiếu Diễm, anh thay đổi rồi.
Anh không quan tâm đến đứa cháu gái tội nghiệp của mình nữa sao?
Không thể nhịn được nữa gọi cho Minh Thiếu Diễm, nhưng không có ai bắt máy, một lúc sau, một tin nhắn văn bản được gửi lại.
[ đi ngủ sớm. ]
Đường Đường:......
Cẩu nam nhân này thật sự thích cô sao???
Đường Đường lâm vào tự hoài nghi.
Buồn bực nhìn chằm chằm tin nhắn này vài phút, cuối cùng ném di động qua một bên, ngủ.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Để mình không nghĩ nhiều, Đường Đường lúc quay phim càng nghiêm túc hơn, Đường Đường vốn dĩ là người khiến mọi người lo lắng nhất ngược lại trở thành người không cần lo nhất, cơ hồ cảnh quay chỉ cần một lần là qua. Theo tốc độ này nói không chừng một tháng là có thể quay xong toàn bộ.
Quay đến ngày thứ tư, có một đoạn tình cảm đột phá giữa nam nữ chính.
Nữ chính mắc mưa lại gặp nam chính đang lang thang bên ngoài, nam chính cởi áo khoác che mưa cho nữ chính rồi lái xe chở nữ chính về nhà mình.
Cảnh này hơi quyến rũ.
Vì sẽ diễn một đoạn mặc áo sơ mi của bạn trai.
Nữ chính vốn có ý định dụ dỗ nam chính, giờ cơ hội đưa tới cửa sao có thể không cần, bất quá cái khó của đoạn này nằm ở chỗ muốn dụ hoặc trong lơ đãng, không thế sắc tình không thể bóng bẩy, lơ đãng lay động lòng nam chính.
Lúc này Đường Đường đang tạo hình.
Bởi vì mắc mưa vừa mới tắm xong nên trên người mặc áo sơ mi trắng của nam chính, quỷ mới biết tại sao nam chính không cho nữ chính mặc quần áo của mẹ hắn. Cốt truyện thật là chết tiệt! Tóc nửa ướt nửa khô, trang điểm trên mặt cũng phải sạch sẽ, Đường Đường còn đeo kính áp tròng để tạo cảm giác đôi mắt ẩm ướt.
Chuyên viên trang điểm có chút gay, sau khi hóa trang cho Đường Đường xong liền ghé vào tai Đường Đường nói, dáng vẻ này thật sự không có sức phản kháng.
Phải không, Đường Đường liếc nhìn trong gương.
Chà, thật sự phạm tội.
Suy nghĩ của Đường Đường có chút bay xa, lần sau tìm cơ hội ăn mặc như thế này trước mặt Minh Thiếu Diễm thử xem?
Đường Đường xỏ dép lê bước ra ngoài, Mễ Việt liếc mắt một cái liền thấy cặp chân dài, tuy rằng chưa từng có ý gì với Đường Đường nhưng có đàn ông nào lại không thích chân đẹp.
Đặc biệt là đẹp như thế này!
Nhìn thoáng qua, Đường Đường dường như chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo sơ mi của bạn trai hay sao ấy, mức độ cám dỗ thực sự tràn đầy.
Thật ra Đường Đường đang mặc quần đùi, chẳng qua vì áo sơ mi quá dài nên che mất, cô xoa xoa mái tóc đã được xịt nước, bình tĩnh nói có thể bắt đầu rồi.
Minh Thiếu Diễm xuất hiện trong đoàn phim đúng vào lúc này.
Minh Thiếu Diễm đã dành ba ngày để suy nghĩ về nhiều thứ.
Hắn đã từng không tin tình cảm của Đường Đường, tuổi 18 bốc đồng và không lý trí, nhầm lẫn sự ỷ lại thành thích, thậm chí không phân rõ người mình thích rốt cuộc là ai.
Nhưng bây giờ, Minh Thiếu Diễm chợt nhận ra những thứ này đều không quan trọng.
Thứ chắn trước mặt bọn họ không phải là cái gọi là thích và không thích, mà là mối quan hệ của bọn họ.
Trên người bọn họ chảy cùng dòng máu.
Hắn là chú của Đường Đường.
Họ hàng gần kết hôn chẳng những không được pháp luật cho phép mà còn vi phạm luân thường đạo đức.
Có đôi khi Minh Thiếu Diễm lại nghĩ nếu bọn họ thực sự ở bên nhau mọi chuyện sẽ như thế nào? Hắn là đàn ông, chuyện cưới cháu gái có người nhắc đến cũng chỉ cười cười mà thôi, nhưng là Đường Đường...
Cô ấy còn trẻ như vậy lại cùng chú của mình ở bên nhau, bạn bè cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Cô ấy sẽ phải chịu những ánh nhìn như thế nào?
Cô ấy thậm chí còn là người của công chúng.
Minh Thiếu Diễm không thể chấp nhận được một ngày nào đó trong tương lai Đường Đường sẽ vì hắn mà bị vô số người chán ghét, thậm chí sỉ nhục.
Hắn đã từng tìm kiếm chủ đề tương tự, chỉ có hai chữ khiến hắn trực tiếp đóng giao diện.
Ghê tởm.
Nếu sau này có người đánh giá cô ấy như vậy thì sao?
Hắn có thể cho cô mọi thứ, nhưng lại không thể ngăn được miệng của thế gian.
Họ hàng gần kết hôn, thậm chí còn kết hôn với một người chú lớn tuổi, không ai sẽ chấp nhận và chúc phúc cho một cuộc hôn nhân như vậy.
Bác sĩ Trần nói hắn đã nói với Đường Đường về điều này nhưng Đường Đường nói cô ấy không quan tâm.
Cô ấy không quan tâm, nhưng Minh Thiếu Diễm thì có.
Thời gian ba ngày hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đưa ra quyết định.
Hắn là nhà đầu tư, đạo diễn nghe nói hắn muốn tới liền cử người đến đón, vốn định đi khách sạn nhưng nghe nói các diễn viên đều có mặt ở trường quay nên Minh Thiếu Diễm cũng tới đây.
Kết quả, vừa đi vào liền nhìn thấy Đường Đường mặc áo sơ mi rộng thùng thình, hai chân thon dài trắng nõn lộ ra trước mặt mọi người, lúc này đang bước chân trần trên sàn nhà.
Minh Thiếu Diễm:......
Mục đích đến đây được đặt sang một bên.
Đây là đoàn phim rác rưởi và kịch bản rác rưởi gì vậy!
Đường Đường sống ở nhà gần một năm, cũng chưa từng mặc như vậy trước mặt hắn.
Những người xung quanh không biết thân phận của Minh Thiếu Diễm, nhưng với khí thế kia, người sáng suốt nhìn thoáng qua cũng biết thân phận người này không bình thường, phó đạo diễn vội vàng chạy tới gọi một tiếng Minh đổng rồi mời người đến ngồi cạnh máy quay.
Minh Thiếu Diễm trầm mặc đi qua.
Đạo diễn đột nhiên cảm thấy áp suất không khí xung quanh giảm xuống, vừa quay đầu đã nhìn thấy Minh Thiếu Diễm, lập tức hô dừng lại.
Mễ Việt quay đầu liền thấy Minh Thiếu Diễm lạnh mặt, tuy rằng không hiểu tại sao nhưng trực giác khiến hắn nhanh chóng cách xa Đường Đường một chút.
Từ lúc Đường Đường thấy Minh Thiếu Diễm tiến vào, tâm trạng nửa vời ba ngày qua nháy mắt không còn nữa.
Thật dễ dàng thỏa mãn, Minh Thiếu Diễm đến cô liền quên hết tất cả.
Minh Thiếu Diễm đang nói chuyện với đạo diễn, vừa quay đầu liền thấy Đường Đường vẫn đang đứng chân trần trên sàn, cau mày hỏi: "Giày đâu?"
Tiểu Lâm từ trong đám người vọt tới, sợ hãi đưa dép lê qua, "Ở đây..."
Những người bên cạnh có lẽ đã nhìn ra gì đó, một số nhân viên công tác được giải tán, trong phòng chỉ còn lại mấy vị diễn viên chính và đạo diễn.
Đường Đường vào phòng ngủ trang điểm lại, Minh Thiếu Diễm cầm áo khoác đi vào, chuyên viên trang điểm nhanh chóng chuồn ra ngoài nhường không gian lại cho hai người.
Đường Đường xỏ dép lê bước đến bên cạnh Minh Thiếu Diễm, nhếch môi nở nụ cười thỏa mãn khi nghe thấy hơi thở lãnh lẽo quen thuộc trên người hắn, biết rõ còn cố hỏi, "Chú, sao chú lại tới đây?"
Minh Thiếu Diễm ngồi trên sofa đang muốn nói chuyện, vừa cúi đầu liền thấy đôi chân trắng như tuyết, nhất thời nhớ tới ánh mắt của những người khác thỉnh thoảng rơi vào trên chân Đường Đường.
"Che chắn quần áo lại một chút!"
Đường Đường nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Minh Thiếu Diễm, nghĩ đến sức chịu đựng gần ba tháng của hắn, hơi nheo nheo mắt, "Không"
Minh Thiếu Diễm cau mày đang muốn nói lại, bên ghế sofa Đường Đường mềm mại rướn người đến, cánh tay trắng nõn khoác lên vai hắn, thân thể Minh Thiếu Diễm cứng đờ, đột nhiên cảm giác được thân thể mềm mại ghé sát vào tai hắn nói, "Tại sao phải che lại, bây giờ đâu có người khác."