Sau khi mưa tạnh, trong không khí vẫn còn mang theo hơi nước ướt át, nhu hòa.
Sở Ngự lấy ván gỗ bên ngoài vườn hoa hồng ra, hoa bên trong cúi thấp đầu, hạt mưa quá nặng, đè cong cả nhành hoa.
Nước đọng trên cánh hoa lần lượt "Tích, tích" rơi xuống, hoa hồng gật đầu mấy cái, trọng lượng chậm rãi giảm bớt, thân hoa cũng thẳng hơn không ít.
Sở Ngự vào nhà đổi một bộ quần áo sạch sẽ, bước vào phòng bếp, lấy một chén thức ăn, đi đến hồ cá trong viện.
Trời mới vừa mưa xong, cái Koi trong hồ tung tăng nhảy lên mặt nước, một mảnh đỏ trắng đan xen ở giữa ao, thật xinh đẹp. Sở Ngự rải thức ăn, lát sau một bầy cá Koi liền bơi đến. Sở Ngự đứng cạnh hồ nước, nơi đó tụ tập một ít cánh hoa hải đường rơi xuống, lúc đám cá Koi bơi tới, trên người liền bị dính vào hai ba cánh, còn mang theo một chút bột phấn.
Sau khi ăn xong, chúng không những không rời đi mà còn vây quanh Sở Ngự, cái đuôi đập đập vào mặt hồ, bắn lên từng đợt bọt nước, hoa hải đường tụ tập ở chổ đó cũng chậm rãi bị xua đi, một tầng lại một tầng.
Bị mưa to ướt nhẹp, tâm tình cũng dần dần chuyển biến tốt, Sở Ngự ngồi xổm xuống, ý đồ muốn sờ sờ cá Koi trong nước. Vừa mới duỗi tay xuống, liền có một bé Koi bơi đến, cọ cọ vào lòng bàn tay Sở Ngự.
Đó là một bé Koi nhỏ, rất có sức sống. Sở Ngự rút tay về, thấp giọng dò hỏi, "Trì ngư tư cố uyên*, mày nói xem em ấy có nhớ nhà, có nhớ...... Tao không?"
*Trì ngư tư cố uyên: cá trong chậu nhớ về nơi nước sâu.
Trả lời hắn chính là "Đông" một tiếng, bé Koi lại bơi trở về giữa hồ nước.
Gió nhẹ thổi tới, bé cá Koi bơi về với bầy đàn, Sở Ngự cười cười, thanh âm có chút thấp, "Em ấy chắc sẽ nhớ đến mình mà." Nỉ non bị gió cuốn đi, mang theo tưởng niệm bay tới phương xa.
Ra khỏi quán cà phê, Thẩm Kiêu về lại chung cư. Trong túi áo cậu có một cây bút máy, cây bút này đã dùng được hai năm, nhưng lớp sơn bên ngoài vẫn không có một vết xước, thoạt nhìn giống hệt như mới, như chưa dùng qua lần nào. Thẩm Kiêu mở ngăn kéo, lấy quyển nhật ký ra.
Ngày 9 tháng 6, trời đẹp:
Có một tiệm cà phê mới mở ở góc đường gần trường học, nghe Chính Giai nói hương vị không tồi, tụi em đã cùng đi nếm thử, nhưng mà em không thích cà phê ở đó, chỉ thích bánh kem chocolate dung nham thôi. Bánh kem thật ngọt, lúc ăn đến một nửa, em nghe thấy tên của anh, đây là lần thứ hai trong tháng này em nghe thấy rồi. Cuối cùng, bánh kem chocolate bị em ăn hết luôn, bởi vì quá ngọt, nên em nhịn không được lại đóng gói thêm một phần. Em giống như là càng ngày càng thích đồ ngọt rồi, cũng càng ngày càng...... Nhớ anh.
Viết xong một chữ cuối cùng, cậu ngừng bút, khép quyển nhật ký lại, bỏ vào ngăn kéo.
Vị ngọt lần nữa vươn lại trên đầu lưỡi, bánh kem chocolate, từng chút từng chút một phai nhạt dần.
Rạng sáng, cuối cùng Thẩm Kiêu cũng hoàn thành xong nhiệm vụ đạo sư* giao cho. Thomas tiên sinh là một lão sư rất hòa ái, nhưng mỗi lần giao nhiệm vụ đều cho rất nhiều, Thẩm Kiêu cần phải bỏ ra một lượng lớn thời gian mới có thể hoàn thành. Lần này phiên dịch còn phải dùng tới tiếng Anh cổ, Thẩm Kiêu cũng đã cố hết sức rồi, nhưng cũng may là cậu vẫn cảm thấy hài lòng với kết quả cuối cùng.
*Đạo sư: người hướng dẫn; Lão sư: giáo viên.
Dọn dẹp sạch đồ vật bàn, Thẩm Kiêu lấy chiếc ô ở sau lưng cửa, rồi rời khỏi chung cư.
Chung cư sinh viên nơi Thẩm Kiêu ở không có người gác cổng, sinh viên bên trong có thể tự do ra vào. Thẩm Kiêu cũng không đi xa, chỉ đi dạo bên trong khuôn viên trường một lát. Do đã rạng sáng, trên đường cũng không có ai khác, chỉ còn mấy bóng đèn thấp thoáng bên đường.
Lúc đi ngang qua một cái buồng điện thoại, Thẩm Kiêu bước vào, đầu ngón tay ấn ấn mấy con số, cậu kê sát ống nghe vào thính tai, buồng điện thoại an tĩnh chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ. Mặt kính xung quanh bị cơn mưa thình lình đổ xuống làm ướt nhẹp, hạt mưa từ từ trượt xuống, làm mắt Thẩm Kiêu hoa cả lên, cỏ xanh bên ngoài cũng không thấy rõ, thời tiết thay đổi thất thường làm cậu có chút phiền lòng, nhưng cũng may là Thẩm Kiêu có mang theo dù.
Nước mưa xối tí tách tí tách trên mặt ô, rồi thuận theo độ cong của ô mà chảy dài xuống, tích táp, bắn ướt cả đôi giày.
***
"Tiểu Sở a, trạm không gian này xây hai năm cuối cùng cũng xây xong, cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi." Trương Kế Vinh hưng phấn vỗ vỗ bả vai Sở Ngự nói.
Sở Ngự nhẹ gật đầu hai cái, "Vâng, năm nay đúng là năm tốt."
"Đúng vậy, năm nay cậu có thể lại lâu một chút không?"
Sở Ngự cự tuyệt lời mời của Trương Kế Vinh, thay quần áo rồi về nhà.
Hộp gỗ trên bàn rất dễ thấy, Sở Ngự lấy sách bên trong ra. Thẻ kẹp sách hoa hồng thẻ được kẹp ở giữa, Sở Ngự cất sách vào, chỉ để thẻ kẹp sách lại trên bàn.
So với hoa hồng vàng, thẻ kẹp sách bằng nhành hoa hồng này có chút đơn bạc, nhưng vẫn thật xinh đẹp. Cánh hoa nhiễm sắc đỏ, màu sắc rất đậm, mặc kệ xem bao nhiêu lần, Sở Ngự vẫn là cảm thấy nó rất rực rỡ. Đầu ngón tay hắn vuốt nhẹ lên hoa văn trên mặt, rất bóng loáng. Thẻ kẹp sách hoa hồng này hình như có hai tầng, mặt bên có một vết rách, rất nhỏ rất nhỏ, hầu như không nhìn ra được, khe hở cũng rất trơn nhẵn, nhưng do đây là thứ Thẩm Kiêu tặng, cho nên lần đầu tiên xem cái thẻ kẹp sách này Sở Ngự đã phát hiện ra rồi.
Do không biết sau khi bẻ ra thì còn có thể phục hồi lại như cũ hay không, cho nên Sở Ngự vẫn chưa từng làm vậy.
Cảm thụ được khe hở bên mặt sườn, Sở Ngự vân vê đầu ngón tay. Ánh đèn sáng trong, in lên trên tờ lịch, đồng hồ cũng di chuyển không ngừng.
"Aa, làm sao bây giờ, hình như không chờ được nữa rồi." Thẻ kẹp sách hoa hồng và hoa hồng vàng bị bỏ vào túi, cửa phòng cũng bị khóa lại.
***
"Kiêu Kiêu, hôm nay là giao thừa, ba tui có tới thăm, rồi định ăn ở bên ngoài luôn, chúng ta đi chung đi?" Trong giọng của Tưởng Chính Giai pha lẫn chút phấn khởi, y không chớp mắt nhìn Thẩm Kiêu.
Nhìn ánh mắt chờ mong của bạn tốt, Thẩm Kiêu gật gật đầu, "Được, có điều tui phải điện thoại cho ba mẹ trước, bằng không khi chúng ta ăn cơm xong, trong nước cũng rạng sáng rồi."
"Được được được, cậu gọi trước đi, tui chờ cậu dưới lầu."
Người nhà Tưởng Chính Giai rất nhiệt tình, ăn một bữa cơm, Thẩm Kiêu cũng nếm được tư vị lâu năm chưa được cảm nhận. Sau khi ăn xong, Thẩm Kiêu rời đi trước, cậu muốn cho bạn tốt và ba mẹ có không gian riêng.
Ở đây cũng có khá nhiều người Hoa Quốc mừng năm mới ngoài đầu ngỏ, múa lân múa rồng, rất náo nhiệt, Thẩm Kiêu đứng xem một hồi lâu mới rời đi.
Buồng điện thoại trên phố đã chật nít người, Thẩm Kiêu nhìn đồng hồ, xoay người trở về trường học. Sáng nay lúc Thẩm Kiêu gọi điện thoại, chỉ gọi được cho người nhà, còn Sở Ngự lại không kết nối được.
Rất nhiều học sinh đều ra ngoài xem biểu diễn, đường về trường càng ngày càng ít người. Chờ đến sao trời chớp mắt buồn ngủ, cuối cùng Thẩm Kiêu cũng đến nơi.
"Thẩm Kiêu."
Nghe có người gọi mình, Thẩm Kiêu ngơ ngẩn, trong phút chốc thân thể cậu có chút cứng đờ, một lát sau, Thẩm Kiêu chậm rãi lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, có thể là ảo giác, cũng có thể là hôm nay nghĩ đến người kia quá nhiều thôi, cậu vừa định tiếp tục đi tiếp, thì lại nghe thấy một tiếng "Thẩm Kiêu." nữa.
Quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn đường, thanh niên tay cầm bó hoa lẳng lặng đứng đó, Thẩm Kiêu giống như là đột nhiên mất đi âm thanh, nói không nên lời.
So với 5 năm trước, dáng vẻ của thiếu niên đã thay đổi rất nhiều, có khả năng cũng không phải do cậu, nhưng trong lòng Sở Ngự vẫn muốn gọi đối phương như vậy.
"Lại đây, Thẩm Kiêu, đến đây với anh."
Cảnh tượng này quá mức mộng ảo, Thẩm Kiêu bước qua, cậu đi thực chậm, giống như đang xác nhận cái gì đó.
Đến khi tới trước mặt Sở Ngự, Thẩm Kiêu mở miệng, nhưng không nói ra được tiếng nào, cậu sốt ruột, vành mắt bỗng dưng đỏ lên, Sở Ngự tránh bó hoa, cẩn thận ôm đối phương vào lòng.
"Anh ở đây, đến cùng em ăn tết." Ngữ khí dịu dàng, ôn nhu, chậm rãi xông vào trái tim Thẩm Kiêu.
Cậu nâng tay lên, ôm lấy đối phương, cái ôm này rất ấm áp, Thẩm Kiêu nhịn không được lại ôm chặt thêm một chút.
Qua một hồi lâu, Thẩm Kiêu mới chậm rãi rời khỏi cái ôm ấm áp của Sở Ngự, chóp mũi còn có chút hồng hồng, cậu cố tìm về âm thanh của bản thân, hỏi, "Sở Ngự ca, sao anh lại tới đây?"
Sở Ngự sờ sờ đuôi mắt cậu, thấp giọng nói, "Đến để được thấy em, cùng em đón giao thừa." Nói xong, hắn đem bó hoa hồng trong tay, đưa cho đối phương, "Còn muốn tặng em một bó hoa."
Hoa hồng là màu đỏ nồng nhiệt, bên trên còn dính sương sớm, mềm mại mà diễm lệ.
Thẩm Kiêu nhận lấy bó hoa, xoa xoa bọt nước bên trên, cúi đầu ngửi ngửi, qua một hồi lâu, cậu mới ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ngự, "Sở Ngự ca, anh có biết tặng người khác hoa hồng đỏ là có nghĩa ý gì không?"
Đôi mắt thiếu niên lóe lên chút giảo hoạt, hoàn toàn khác hẳn với thường ngày, rất linh động.
Sở Ngự ôn thanh nói, "Anh biết."
Thẩm Kiêu giật mình, vô thức siết chặt bó hoa hồng trong tay.
"Anh tặng hoa này, là muốn thổ lộ với em, nhưng lại thấy chỉ đưa một bó hoa là quá mức qua loa, cho nên lại mua thêm một hộp chocolate, nhưng lại vẫn cảm thấy còn chưa đủ, vì thời gian gắp rút, mà anh lại quá muốn gặp em, nên cũng chỉ có thể mang đến hai cái này, nếu Thẩm tiên sinh nguyện ý, có thể cho anh cơ hội, về sau chậm rãi chuẩn bị cho em thật lãng mạn không?" Nói xong, hắn lấy túi chocolate ra, mở hộp bên ngoài, đưa cho Thẩm Kiêu.
Mặt Thẩm Kiêu bị huân đỏ, lúm đồng tiền trên mặt vô thức tròn tròn, cậu lấy ra một viên chocolate nhét vào trong miệng, "Có thể cùng Sở tiên sinh trãi qua quãng đời còn lại, em rất vui."
Gương mặt thiếu niên tròn tròn, mi mắt cong cong, chứa đầy sao sáng.
Sở Ngự ho nhẹ hai tiếng, mặt có chút nóng lên, "Tuy rằng có hơi đường đột, nhưng xin hỏi Thẩm tiên sinh, anh có thể hôn em không?"
Thẩm Kiêu đặt hoa và chocolate lên trên ghế, rồi chậm rãi đến gần Sở Ngự, hôn lên mặt đối phương, "Bây giờ có thể rồi."
Mặt hai người đều vô cùng hồng, Thẩm Kiêu hôn xong, cậu liền cúi đầu, vành tai như bị sung huyết, đỏ rực.
Sở Ngự cười cười, mang theo tình yêu đông đầy, khẽ hôn vào trán đối phương.
Bọn họ ôm lấy nhau, tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên.
Ánh đèn đầu phố phá lệ ấm áp, hương hoa hồng nhè nhẹ, lây dính toàn bộ đêm giao thừa.
Cẩm sắt niên hoa, tuế tuế tương ủng.*
*Cẩm sắt niên hoa: Câu thơ trong bài thơ Cẩm Sắt của Lý Thương Ẩn. Hình ảnh ẩn dụ chỉ người phụ nữ ngoài mười tám tuổi, chưa đến ba mươi. Miêu tả quãng thời gian tuổi trẻ; Tuế tuế tương ủng hiểu nôm na là chúc mừng năm mới.