Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 59: Nhượng bộ



Tiểu cung nữ ngơ ngẩn lắc đầu.

Sau ngày hôm đó, Thiếu Đế không đề cập đến chuyện của phong phi nữa, nhưng cũng chưa bao giờ thể hiện ra ý tứ muốn huỷ bỏ lệnh cấm ở trước mặt nàng.

Không ngờ…

Vậy mà đã huỷ bỏ mà không nói một tiếng từ lâu rồi.

Sắc mặt Lạc Thù khẽ thay đổi, ra hiệu với tiểu thái giám một chút, sau đó đi ra ngoài Hàm Dương cung, một đường thông suốt.

Tiểu cung nữ tự do bước đi khắp mọi nơi trong cung, chần chờ một chút lại đi về phía con đường dài dẫn ra khỏi cung, dọc theo những vết nứt nhỏ trên mặt đất đá, mãi cho đến khi nhìn thấy lính canh ở cổng chính của vương cung.

Nàng đi thẳng đến cổng cung.

Thị vệ ngăn cô lại, cau mày hỏi: “Đứng lại, ngươi ở cung nào? Đưa lệnh bài ra.”

Cung nhân đến lượt nghỉ phép, thời gian xuất cung phần lớn là trước giờ ngọ, hiện tại hầu như là về cung. Người vẫn có thể xuất cung thường là được chủ tử dặn dò và lệnh bài xuất cung làm việc.

Cung nữ trước mắt này, không nói hai lời đã muốn đi ra ngoài cung. Thị vệ thấy dung mạo nàng xinh đẹp, dáng vẻ hào phóng, không có vẻ tác loạn, mới không rút kiếm ngăn nàng, nhẫn nại hỏi một câu.

“Ta là đại cung nữ Lạc Thù của Hàm Dương cung, đây là lệnh bài của Vương thượng cho ta.” Tiểu cung nữ do dự một chút, từ trong túi lấy ra một thẻ đồng tinh xảo cho thị vệ xem.

Thị vệ quan sát một chút, gật gật đầu, sau đó thu hồi tư thế ngăn cản, tốt bụng nhắc nhở nói: “Mau đi đi, sắc trời không còn sớm, mau chóng trở về trước khi đóng cổng cung.”

Tiểu cung nữ nắm chặt thẻ đồng nhỏ trong tay, thật sự đi ra khỏi cổng cung, nhìn thấy người bán hàng rong ở ngoại thành ngày càng nhiều hơn, khi nghe được tiếng rao hàng, còn có chút hoảng hốt cảm giác không chân thực.

Nàng cảm thấy choáng váng, lại cau mày lật lệnh bài bằng đồng kia lên xem xét.

Nhớ tới mấy ngày hôm trước lúc cổ họng nàng còn rất khàn, thái y kê đơn thuốc, chế chút thuốc viên nhỏ làm dịu cổ họng cho nàng. Thiếu Đế thấy, liền kêu thợ thêu làm cho nàng mấy cái túi lụa để thuận tiện mang theo.

Tuy rằng tiểu cung nữ vẫn còn giận hắn, nhưng nhìn kiểu dáng của túi lụa vẫn rất đẹp mắt, bị nhốt trong tẩm điện nhàm chán, nên mỗi ngày nàng đều thay đổi đeo một cái, Thiếu Đế lúc ấy còn trêu cười nàng

Cái lệnh bài nhỏ này, chỉ là không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong một cái túi lụa.

Lúc Lạc Thù nhìn thấy, trong lòng mơ hồ có chút dự cảm, lại sợ là mình suy nghĩ nhiều.

Đến khi thật sự mang theo nó rời khỏi cung, nỗi lòng của tiểu cung nữ trở nên phức tạp.

Nàng biết, cái này cũng không có nghĩa là tương lai Doanh Chính sẽ cho nàng xuất cung.

Đây chỉ là sự nhượng bộ mà hắn không hề nói ra.

Đế vương kiêu ngạo chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thay đổi chủ ý, nhưng hắn thử thỏa hiệp cho tiểu cung nữ của hắn.

Chỉ là để ý mà thôi.

Có lẽ nghĩ như vậy rất hèn mọn, rõ ràng chỉ cho một chút ngon ngọt lại làm tiểu cung nữ nhịn không được muốn tới gần hắn lần nữa.

Nàng đối với Thiếu Đế là thương tiếc, ngưỡng mộ hoặc là động lòng.

Đó là sự ngưỡng mộ nổi ở trên mặt giấy, rồi đến sớm chiều ở chung trong lòng gợn sóng.



Sắc trời dần tối, tiểu cung nữ nhanh chóng trở về cung trước khi cổng cung khóa lại.

Tẩm điện hoàn toàn im ắng, cung nhân đã sớm lui ra, Thiếu Đế rũ mắt xuống, như thường ngày ngồi ở đó cẩn thận lau bội kiếm, nghe được động tĩnh tiểu cung nữ trở về, cũng không ngước mắt lên, nhàn nhạt hỏi: “Mua gì vậy?”

Tiểu cung nữ ôm bánh ngọt trong ngực, sửng sốt nhăn mũi, hỏi: “Làm sao Vương thượng biết?”

Hắn rõ ràng liếc mắt một cái cũng không nhìn nàng.

Lúc này Thiếu Đế mới thản nhiên nhìn nàng một cái, hắn đứng dậy cất kiếm xong, bước tới vài bước, lấy bánh ngọt từ trong ngực nàng.

Tiểu cung nữ theo bản năng giơ tay muốn giật lại, lại bị hắn giơ lên cao, cụp mắt trả lời nàng vừa hỏi: “Tất nhiên là có người đi theo bẩm báo cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.