Tiểu cung nữ quỳ trên giường, dưới đầu gối lót chăn mềm, hai tay giơ lên cao, hoặc nên nói là hai tay hơi bị treo lên, cơ thể đang tr//ần tr//ụi.
Màu trắng cực hạn, màu đồng hơi lốm đốm, còn có màu hồng đậm đến đỏ bừng từ trên mặt, trên n//úm v//ú và giữa huyệt hoa của tiểu cung nữ.
Tiếng thở dốc của nam nhân bởi vì cảnh tượng này càng thêm thô nặng.
Thiếu Đế mang xích đồng thật dài vòng vài vòng trên hai cây cột trước giường, nhưng sẽ không treo tay nàng quá chặt làm nàng khó chịu.
Tiểu cung nữ cúi thấp đầu, tóc xoã ra trước người, che khuất bộ ng//ực đầy đặn kia, vì tư thế này mà mặt đỏ tới mang tai.
Nàng đang ngồi quỳ, đôi chân thon dài cũng tách ra, giữa hai chân cọ xát vào chăn mềm, có chút khó chịu muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị Thiếu Đế ngăn lại.
“Đừng nhúc nhích.”
“Vương thượng, ngài muốn nô tỳ thị tẩm, giống như ngày thường có được không, đừng như vậy…” Lạc Thù biết rõ hắn nhận định là sẽ không thay đổi chủ ý, nhưng vẫn theo bản năng mà năn nỉ hắn.
Quả nhiên Thiếu Đế không có trả lời, chỉ là nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu nàng, ẩn ý một chút trấn an, khác hoàn toàn với động tác dịu dàng trên tay là dư//ơng v//ật dưới thân lỗ mãng chọc vào n//úm v//ú non mềm của thiếu nữ.
Hắn đang chơi đùa v//ú nàng.
Va chạm cho tiểu cung nữ không có điểm tựa lắc lư trước sau, xích đồng truyền đến tiếng vang leng keng, v//ú bị hắn đâm cho đỏ một mảng, trên cổ tay cũng đỏ một vòng.
Chỉ có hai sợi xích đồng chống đỡ nàng.
Thịt mềm trong huyệt động cũng không ngừng cọ vào chăn mềm theo biên độ lắc lư trước sau của cơ thể nàng, nhụy hoa và cả hoa môi, đều sung huyết đỏ bừng.
Tiểu cung nữ nức nở, cắn môi, mím môi, không nài nỉ với hắn một câu nào, mãi cho đến khi nam nhân thở hổn hển, g//ậy th//ịt vẫn c//ương cứng đâm vào lòng bàn tay nàng, dùng bàn tay mềm mại của nàng vuốt vài cái, bắn lên trên cặp v//ú to của nàng.
Trên da thịt ửng đỏ có những đốm đốm màu trắng đục.
Thiếu Đế bình ổn lại trong chốc lát, tháo xích đồng, kịp thời đỡ được Lạc Thù ngay lập tức ngã ngồi trên giường, chăn mềm dưới thân thiếu nữ bị dịch lỏng làm ướt hơn phân nửa, giữa huyệt cũng có chút sưng đỏ.
Hắn gọi người vào dọn dẹp, sau đó bôi chút thuốc mỡ cho Lạc Thù.
Có lẽ bởi vì không thật sự làm với nàng, có lẽ là Thiếu Đế có chút kiềm chế, cuộc yêu này đã kết thúc nhanh hơn rất nhiều so với trước, sắc trời còn sớm, Thiếu Đế đã bế nàng gian khác, hắn lật xem thẻ tre, tiểu cung nữ nép mình trong lòng hắn có chút mệt mỏi.
Cảnh tượng này có vẻ như đã từng quen thuộc, Lạc Thù nhớ tới Thiếu Đế từng hưng phấn dắt tay nàng lướt qua vực đồ sông núi của hắn.
Vẻ mặt nàng dịu đi, đỉnh đầu cọ cọ vào cằm hắn, đổi lấy Thiếu Đế xoa vành tai nàng giống như chơi đùa.
Mấy ngày kế tiếp, tiểu cung nữ đều giống như hôm nay, bị xích đồng trói lại, vùi mình trong tẩm điện, chỉ khi có Thiếu Đế ở đó mới có thể cởi bỏ.
Lúc ôm ấp vuốt ve thì cũng tương tự như thế, hắn sẽ ôm nàng từ phía sau, từ chân làm đủ loại trò, có những thứ mà trước kia nàng đã dạy cho hắn, có thứ mà nàng cũng chưa từng thấy qua.
Sau mỗi lần cuộc yêu chấm dứt, chén thuốc do thái giám Triệu Lương dâng lên kia, ấm áp, lại như nước đá dội vào trái tim nàng.
Nhiều lần như vậy, nàng cũng thành quen rồi, thần sắc cũng không lộ ra chút dị thường nào.
Chu kỳ k//inh ng//uyệt mỗi tháng một lần đến sớm hơn rất nhiều so với thường lệ, bụng dưới của Lạc Thù cũng đau hơn trước kia rất nhiều, từ mấy ngày trước đã đau nhói âm ỉ, chỉ là nàng cố chịu đựng không nói ra.
Bát thuốc kia vẫn uống hết như mọi khi.
Lúc nàng đau đến mức cuộn mình ở trên giường, Thiếu Đế đã lâm triều, Thu Nguyệt gấp đến độ chạy tới Thái Y thự mời y đồ tới.
Tiểu y đồ cau mày bắt mạch, nửa chừng nghẹn ra một câu: “Mỗi tháng nữ tử đều có một lần như vậy, cố chịu đựng một chút sẽ trôi qua.”
Môi Lạc Thù tái nhợt, nhẹ nhàng nói: “Nhưng ngày trước ta không bị.”
Tiểu y đồ liền hỏi: “Vậy gần đây ngươi có dùng thứ gì khác với trước đây không?”
Mấy người đều trầm mặc, Thu Nguyệt thấp giọng giải thích vài câu.
Tiểu y đồ lập tức vỗ tay một cái, “Đúng vậy, đó là vấn đề từ bát thuốc kia, cô nương vẫn nên nhanh chóng dừng lại đi.”