Sau đêm hôm đó, hai người không còn tranh chấp gì nữa.
Giống như sau một đêm, đều ăn ý mà quên mất đêm này, bình tĩnh giống như thường ngày, thường cùng nhau cười đùa, ấm áp dị thường.
Tiểu cung nữ tự do một chút, sẽ nhân lúc nhàn rỗi chủ động chạy tới thiện phòng làm đồ ăn, cũng sẽ cười kéo Thiếu Đế dạy nàng chơi cờ Lục Bác, khi đêm khuya, hai người lưu luyến triền miên quấn quít lấy nhau.
Nàng không xuất cung lần nữa, kể cả hai ngày nghỉ ngơi mỗi tháng cũng không có thể hiện ý định muốn rời cung, chỉ là một lòng yên lặng ở bên cạnh Thiếu Đế, giống như đang thực hiện lời mình nói.
Không có ai vạch trần biểu hiện giả dối này, một mặt Thiếu Đế hơi nghi hoặc đối với thay đổi của nàng, một mặt lại bị nàng chủ động thân cận lấy lòng.
Lại không biết, là công dã tràng, hoa trong gương trăng trong nước.
Hắn dựa theo lời thỉnh cầu và câu nói của nàng, nhưng tâm tư vẫn đặt ở lễ đăng cơ mấy ngày sau, hết sức tập trung chuẩn bị truy bắt đám nghịch đảng do Lao Ái cầm đầu.
–
Đế nghi từ Hàm Dương đến Ung thành mênh mông hoành tráng, mà Ung thành luôn luôn vắng vẻ cũng trở nên nhộn nhịp, đầu đường cuối ngõ cắm đầy cờ màu, còn có những bách tính tụ tập ở đầu hẻm xem náo nhiệt.
Thái hậu Triệu Cơ đã tới nghênh đón Doanh Chính từ sớm, chỉ là không thấy bóng dáng Trường Tín hầu Lao Ái đâu.
Lã Bất Vi và một đám đại thần tô điểm ở phía sau hai người, tiểu cung nữ được Thiếu Đế an bài ở bên cạnh Triệu Đồng, lễ đăng cơ đông đúc cung nhân, nàng càng không thu hút chút nào.
Triệu Cơ cười, vừa nói: “Nhìn đứa nhỏ này, đại điển triều đình long trọng như vậy, vốn nên đặt ở Hàm Dương mới tốt. Ung Thành vắng vẻ đã lâu.”
Đoàn người một đường đi về hướng Kỳ Niên Cung.
Doanh Chính lạnh nhạt nói: “Cô mời nội sử xem quẻ, đều nhất trí cho rằng Ung thành là lý tưởng nhất, cũng là nơi tông miếu, trung ung, tổ miếu, chiêu miếu, thắng quốc, tất cả cũng đều sẽ ở đây.”
“Thủy đức tuyền nhãn, khí mạch phủ tuy muôn phương, Ung thành lên ngôi, Hàm Dương đăng cơ, nghĩ đến nhất định có thể bảo vệ Tần quốc muôn đời hưng thịnh.”
Giọng điệu của Thiếu Đế là không thể nghi ngờ, Triệu Cơ muốn nói cái gì cũng nuốt trở vào, tầm mắt nhìn chung quanh một vòng.
Kỳ Niên cung này được các thợ thủ công trang trí một phen, cung điện cổ xưa rực rỡ hẳn lên, cho dù thời gian gấp gáp, nhưng nhìn qua cũng có thể xưng là đường hoàng tráng lệ.
Cửa cung còn đặt Cửu Đỉnh mà Chiêu Tương Vương có được do năm xưa đã diệt Tây Chu quốc, bày tỏ vương quyền vô thượng.
Trên bàn tế bên cạnh Cửu Đỉnh bày ra tế phẩm ngũ cốc lục sơ thất sinh bát phù, các loại binh khí như súng, đao, kiếm được sắp xếp theo thứ tự ở bên cạnh.
Giờ lành cũng sắp đến rồi, mà Trường Tín hầu Lao Ái vốn nên cùng Lã Bất Vi chủ trì buổi lễ đăng cơ vẫn chưa tới.
Ngỗi Trạng mang tin tức về, nói rằng Lao Ái thoái thắc vì thân thể không khỏe, bất đắc dĩ vắng mặt.
Thiếu Đế nhíu mày, trong lòng nghi ngờ tin tức đã bị lộ, nhưng lễ đăng cơ sắp diễn ra, chỉ có thể tạm thời gác lại, Doanh Chính đưa mắt nhìn Lý Tư, ra hiệu hắn ta rời đi trước và dẫn quân cảnh giới.
Tiếng kèn thô kệch vang lên, đan bệ hùng vĩ, chấp sự cao giọng: “Lễ đăng cơ bắt đầu…”
Thiếu Đế mặc huyền bào, quỳ chín lạy ở trước Cửu Đỉnh, dâng hương cầu nguyện hoàn thành nghi thức tế trời, tế tổ, chờ đợi lên ngôi.
Vẻ mặt Lã Bất Vi phức tạp nhưng lại ẩn ẩn kiêu ngạo nhìn Doanh Chính trước mắt đã có khí chất vương giả, thành kính khấu vấn trời đất. Sau đó hành đại lễ với Thiếu Đế, rồi mới cẩn thận đem miện quan trịnh trọng đội lên trên đầu hắn.
Thiếu đế lại lạy trời đất, đến lúc này, lễ đăng cơ đã hoàn tất.
Cùng lúc đó, có cung nhân chạy như điên đến, cao giọng bén nhọn: “Trường Tín hầu tạo phản rồi!”
Mọi người đều cả kinh, Lã Bất Vi cũng vội vàng tiến lên tìm hiểu tin tức, Doanh Chính chỉ khẽ nhíu mày, đưa tay chỉnh lại quân miện vừa đội, ánh mắt rơi ở góc phía sau Triệu Đồng không có một bóng người.
Tiểu cung nữ vừa rồi đã trốn ở đằng kia, bàng quan xem qua buổi đại điển long trọng này.