Ngụy Tâm Di đúng lúc trở lại sân nhỏ nghe được bí mật của đỉnh cấp hào môn Lục gia.
Cô ta hoàn toàn ngốc.
Lục Ngôn Triệt... chỉ là con nuôi của Lục gia?
Cuối cùng, tài sản của Lục gia đều thuộc về Lục Yên Yên?
Vậy cô vất vả quyến rũ Lục Ngôn Triệt vì cái gì đây?
Lâm Trà ngẩng đầu, nhìn thấy Ngụy Tâm Di trở lại tiểu viện.
Vừa rồi còn cảm thấy Ngụy Tâm Di rất có tâm kế, hiện tại chỉ cảm thấy Ngụy Tâm Di thật thảm!
[Bé đáng thương, kẹp nát nhiều dưa hấu như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể gả cho một cái vỏ rỗng]
[Đây gọi là gì nha? Tưởng rằng mua một loại cổ phiếu có xu hướng tăng trưởng rất tốt, không ngờ cuối cùng lại thành màu xanh lá cây!]
[Xanh lè, cực kỳ thê thảm... ]
Lâm Trà bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong lòng cô phàn nàn thêm một câu, sắc mặt Ngụy Tâm Di lại càng khó xử.
Lại nhìn vê phía Lục Ngôn Triệt, trong lòng cô người đàn ông này đã không phải là bánh trái thơm ngon gì, mà là một đứa con nuôi không có tương lai của hào môn.
Cho nên cô bị Lục Ngôn Triệt biết quá khứ của mình, biết trại huấn luyện phu nhân hào môn, có quan hệ gì đâu? Một đứa con nuôi hào môn mà thôi, còn dám khinh bỉ cô sao?
Lục Yên Yên chú ý tới ánh mắt Ngụy Tâm Di nhìn Lục Ngôn Triệt thay đổi, không còn là ái mộ trước kia, ngược lại tràn đầy khinh bỉ.
Điều này càng chứng miinh lời Lâm Trà nói - - cô ta và Lục Ngôn Triệt gặp lại, đều là trăm phương ngàn kế. Khi cô ta biết Lục Ngôn Triệt chỉ là con nuôi, không thể kế thừa tập đoàn Lục thị, trong nháy mắt liền mất đi hứng thú với anh. Lục Yên Yên rất khó chịu.
Cô có thể ghét bỏ Lục Ngôn Triệt, người khác thì dựa vào đâu!
Mấu chốt là, người phụ nữ này còn là ánh trăng sáng mà Lục Ngôn Triệt yêu chín năm! Đầu óc Lục Ngôn Triệt thật sự là bị pháo bắn, dám yêu một người phụ nữ nông cạn vô phẩm chất như vậy!
Lục Yên Yên nhíu mày, quay đầu nói với Lục Ngôn Triệt.
"Anh, tháng sau là sinh nhật anh, anh có biết ba chuẩn bị quà gì cho anh không?"
Lục Ngôn Triệt nhướng mày.
"Cái gì?"
Lục Yên Yên: "Căn biệt thự trang viên ở ngoại ô phía tây Hải thành kia, giá trị năm trăm triệu đó!"
Lục Ngôn Triệt cười nói."Ừ, vậy phải cám ơn ba nhiều."
Lục Yên Yên:
"Còn có, không phải mẹ luôn sắp xếp xem mắt cho anh sao? Mẹ nói với em, nếu như anh kết hôn, sẽ đem trung tâm thương mại Hoàn Vũ tặng cho anh, mẹ cảm thấy con gái thích đi dạo phố, trung tâm thương mại kia có nhiều hàng xa xỉ, về sau có thể để cho chị dâu tùy tiện đi dạo!"
"Còn có những trang trại rượu ở nước Pháp kia ba cũng nói đưa cho anh, anh là CEO của tập đoàn Lục thị, mở tiệc chiêu đãi khách hàng cần rượu thì trang trại có rất nhiều, cực kì thích hợp!"
"Còn có còn có.......
Lục Yên Yên đếm kỹ từng tài sản trên danh nghĩa Lục Ngôn Triệt. Loại nào cũng là đáng giá mấy trăm triệu, người bình thường mơ cũng không dám mơ.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng lại càng hâm mộ:
[Đây chính là đỉnh cấp hào môn nè! Đại tiểu thư tùy tiện nói một loại tài sản cũng có thể đập c.h.ế.t người]
[Lục gia thật sự rất có tiền! Càng hâm mộ Ngụy Tâm Di] [Lục gia cho Lục Ngôn Triệt nhiều tài sản như vậy, Lục Yên Yên không ghen tị sao? Tình cảm anh em này thật tốt!]
[Lầu trên có điều không biết, những tài sản mà Lục Yên Yên vừa nói còn không bằng 1% tổng tài sản của Lục gia! Bảng xếp hạng Forbes thế giới năm ngoái, tài sản của Lục gia nằm trong top 10 đó]
[Ha ha ha tôi nghe nói, đỉnh cấp hào môn như này, coi như ví tiền rơi trên mặt đất, cũng sẽ không đi nhặt, bởi vì trong thời gian nhặt ví thì có khả năng kiếm mấy chục mấy trăm triệu rồi]...
Nhà họ Lục quả thật không có ý định để Lục Ngôn Triệt thừa kế tài sản. Nhưng các loại quà tặng thường ngày cho Lục Ngôn Triệt đã là một con số trên trời rồi.
Lục Ngôn Triệt lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ anh đã biết mình là con nuôi. Nhà họ Lục chưa bao giờ bạc đãi anh, càng để cho anh hưởng thụ cuộc sống giàu có hơn hai mươi năm.