"Chính là bởi vì nó đã chết, con mới có cơ hội, nếu như nó không chết, còn đến lượt con sao?"
Ba Ngụy hừ lạnh một tiếng, khịt mũi coi thường đối với con gái ngu dốt, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn đỡ Ngụy Tâm Di nâng lên: "Đừng quên, con có khuôn mặt giống Tâm Di như đúc!"
Đối với khuôn mặt giống nhau người đàn ông vẫn có cảm tình, cũng là chuyện thường tình, nếu không làm sao có thể có thế thân đây?
Ba Ngụy cười lạnh: 'Lục Ngôn Triệt không cần yêu con, yêu khuôn mặt này của con là đủ rồi!"
Ngụy Tâm Di run lẩy bẩy.
Cô ta không tin, Lục Ngôn Triệt thật sự vì gương mặt này mà xúc động. Nhưng ba Ngụy ép buộc cô ta, Ngụy Tâm Di hết cách, chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi cho Lục Ngôn Triệt.
Cô ta vốn tưởng Lục Ngôn Triệt sẽ không nhận.
Nhưng điện thoại lại được bắt máy.
"Anh Ngôn Triệt..."
Giọng Ngụy Tâm Di run rẩy: "Không xứng đáng, em biết em không nên giấu anh, em không nên gạt anh, em nhất thời bị quỷ ám, không xứng đáng...
Anh Ngôn Triệt, anh có thể giúp em được không? Nếu không có anh, nhà họ Ngụy coi như xong rồi, em coi như xong rồi! Cầu xin anh..."
Ngụy Tâm Di nói đến cảm động cực điểm, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Phía đối diện lại trầm mặc, vẫn chưa trả lời.
Trái tim Ngụy Tâm Di từng chút từng chút trầm xuống.
Khuôn mặt này của cô ta có giống Ngụy Tâm Di thì có ích lợi gì? Không phải tất cả đàn ông đều nông cạn như ba Ngụy, chỉ cần nhìn mặt là đủ rồi sao - - "Cô mở cửa sổ nhìn xem."
Trong điện thoại di động đột nhiên truyền đến giọng nói của Lục Ngôn Triệt, trước sau như một dịu dàng, dễ nghe, như là gió ấm áp của ngày xuân, thổi tan cả mùa đông.
Ngụy Tâm Di ngây ngẩn cả người, không tự chủ được đi tới trước cửa sổ, mở cánh cửa sổ kia ra.
Bên ngoài một mảnh tối đen, bóng đêm m.ô.n.g lung, ánh trăng cùng ánh sao đều mai danh ẩn tích, chỉ có đèn hoa viên chiếu xuống ánh sáng nhạt lờ mờ, chiếu sáng bóng dáng người đàn ông gầy gò cao ngất kia.
Anh giống như là đội mưa đội gió, mệt mỏi cả đường, cuối mắt mang theo mệt mỏi nhàn nhạt.
Anh nhìn Ngụy Tâm Di, ôn nhu nở nụ cười.
“Tâm Dị, tôi tới đây.....
Ngụy Tâm Di bối rối.
Cô ta ngơ ngác nhìn Lục Ngôn Triệt, nhất thời quên mở cửa cho anh vào.
Vẫn là ba Ngụy đi tới trước cửa sổ, nhìn Lục Ngôn Triệt bên ngoài, mừng rỡ ra đón người vào biệt thự.
Ba Ngụy rốt cuộc nói với Lục Ngôn Triệt cái gì, Ngụy Tâm Di đã không nhớ rõ, hàn huyên một đoạn, rốt cuộc trở lại chuyện chính.
Lục Ngôn Triệt: "Bác, cháu có thể giúp bác."
Ba Ngụy quả thực rất là sốt ruột: "Lục tổng, cậu, cậu đồng ý đầu tư cho nhà họ Ngụy sao? Vậy thật sự quá tốt! Chỉ cần có nhà họ Lục đầu tư, công ty của tôi nhất định có thể cải tử hồi sinh!"
Lục Ngôn Triệt lại nói: "Đầu tư cũng không cách nào vãn hồi được giá cổ phiếu nhà họ Ngụy, việc cấp bách là rửa sạch những tin tức tiêu cực kia, ổn định giá cổ phiếu. Kỳ thật, cháu có một biện pháp tốt hơn."
Ba Nguy hỏi: "Biện pháp gì?"
Lục Ngôn Triệt nhìn về phía Ngụy Tâm Di: 'Kết hôn."
"Tâm Di, nếu kết hôn với tôi, vậy toàn bộ nhà họ Lục đều là hậu thuẫn của cô, nhà họ Lục sẽ phụ trách tất cả vụ bê bối quan hệ xã hội, mà các cổ đông thấy công ty có nhà họ Lục làm chỗ dựa, cũng sẽ đốt lại lòng tin. Đây là biện pháp tốt nhất có thể cứu mọi người bây giờ."
Ngụy Tâm Di ngây dại.
Cô ta thậm chí còn cho rằng, lỗ tai mình hỏng rồi.
Lục Ngôn Triệt lại còn đồng ý kết hôn với cô ta?
Sau khi biết nhiều chân tướng như vậy... Lục Ngôn Triệt vẫn còn có tình cảm với cô ta?
Ngụy Tâm Di: "Nhưng em không phải Ngụy Tâm Di thật..."