Sau khi cúp điện thoại, Lục Yên Yên lại cùng muỗi trong phòng chiến đấu hăng hái một hồi, đều kết thúc trong thất bại, cô chỉ có thể không tình nguyện đứng lên, sau khi rửa mặt đi ra ngoài ghi hình tiết mục.
Lâm Trà cũng như vậy, nghiêm trọng rời giường chướng ngại cũng mơ mơ màng màng đứng lên, ánh mắt khép hờ, cảnh vật trước mắt là một mảnh mơ hồ.
Tối hôm qua cô thức đêm đến hai ba giờ, ở trên mạng ăn nhiều dưa của Ngụy Tâm Di. Tuy rằng hệ thống ăn dưa không có gì không biết, nhưng ăn dưa vẫn phải ăn cùng mọi người, mới càng thú vị!
Điều này dẫn đến việc cô rất thiếu tinh thần ngày hôm nay, với hai quầng thâm lớn dưới mắt.
Đi vào thư giãn tiểu viện, ý thức của Lâm Trà vẫn là mơ hồ. Chỉ cảm thấy khát nước, muốn tìm nước uống, rồi lại luyến tiếc mở mắt.
[Nếu lúc này có một người tốt bụng có thể giúp tôi lấy ly nước thì tốt rồi... ]
Bàn tay sờ loạn khắp nơi vừa vặn được nhét một cái cốc đựng nửa ly nước vào.
Lâm Trà cảm thấy mỹ mãn uống một ngụm lớn, đầu óc lại bắt đầu xoay chuyển.
[Tối hôm qua thức đêm cả đêm, mắt đều sưng lên... Lúc này nếu có người giúp tôi làm mặt nạ trứng gà đắp một chút thì tốt rồi. ]
Rất nhanh, một cảm giác nhẫn nhụi mượt mà dán quanh mắt Lâm Trà, nhẹ nhàng xoa bóp qua lại.
Lâm Trà vui vẻ chân đều vểnh lên, cảm giác có thể chơi một ván cờ với Chu công.
Đột nhiên cô phát hiện không đúng, mạnh mẽ mở mắt.
Trước mắt vẫn là căn phòng nhỏ kia, vẫn là cảnh tượng giống nhau.
Nhưng người trước mặt giúp mình lấy trứng gà chườm nóng - -
[Ai muốn cùng cô tham gia chương trình giải trí chứ, đây là thao tác gì hả? Liễu lão sư không có ý kiến sao? Trần lão sư không có ý kiến sao? Giang Minh Khải sẽ không đồng ý chứ? Lục Yên Yên chính là bà chủ hàng thật giá thật của tôi đó!]
Đột nhiên đầu óc Giang Minh Khải cũng có chút chập mạch, lẩm bẩm nói: "Quả thật, tiết mục của chúng ta đã có sáu người thường trú rồi, thêm một người thì hơi nhiều..."
Lục Yên Yên nhướng mày: "Ồ, cậu rời khỏi sao?"
Giang Minh Khải nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
"Tôi cảm thấy cô chủ chính là thích hợp nhất cho chương trình giải trí của chúng tôi! Chương trình giải trí bảy người thì có làm sao!"
Lâm Trà: "..."
[Đều nói phụ nữ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn so với lật sách thì đàn ông cũng không kém nha]
Lục Yên Yên nhẹ nhàng cười nhạo, nói với Giang Minh Khải:
"Cậu tiếp tục quay chương trình giải trí của cậu, tôi cũng không có vì cậu nha."
Cô vỗ vỗ tay, một đám nhân viên công tác mặc âu phục nối đuôi nhau mà vào nhanh chóng bày một cái bàn dài màu trắng, trải khăn ăn lên.
Bữa sáng rực rỡ muôn màu được mang lên bàn ăn, bánh sandwich heo hun khói chiên kiểu Tây, sữa đậu nành cháo bánh quẩy kiểu Đông, cái gì cần có đều có. Mỹ thực mới ra lò, nhiệt độ còn chưa tới, mùi thơm của thức ăn đã tràn ngập toàn bộ tiểu viện.
Các khách mời cảm thấy bụng mình ùng ục ùng ục, thật đói bụng.
"Hiện tại, còn ghét bỏ tôi làm khách mời thường trú sao?"
Lục Yên Yên cười híp mắt hỏi.
Liễu Minh Khiêm đứng mũi chịu sào: "Đối với thường trú như vậy, chúng tôi giơ hai tay hai chân vĩnh viễn hoan nghênh!"
"Chúng tôi chỉ tiếc không thể mời cô đến sớm một chút!"
Trần Tiện Tri vô cùng đau đớn, như vậy cũng không cần gặm bánh mì!
Chu Trạch Hủ cũng không quên tâng bốc: "Chương trình có cô Lục, có tương lai!"
Một bữa sáng, các khách mời ăn vô cùng vui vẻ, các cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng vô cùng thèm ăn.