Hai mắt Phùng Như đỏ bừng, trên mặt đã tràn đầy nước mắt. Cô ấy cúi đầu nhìn về phía Lâm Trà dưới lầu, khó hiểu hỏi:
"Trên mạng nói giới giải trí là một vũng bùn. Thật sự là như vậy sao?"
Lâm Trà không chút suy nghĩ, không chút do dự nói: "Không nhất định là vậy!"
Thanh âm của cô rất chân thành:
"Một đoàn làm phim mấy trăm người, vẫn có rất nhiều người cẩn trọng nỗ lực làm việc! Còn nữa, đoạn thời gian trước, nhóm nhạc nam M. D kia đều bị sập phòng chỉ có Chu Trạch Hủ không có tài nguyên kim chủ cho nhưng cậu ấy cũng đang cố gắng!"
- Mặc dù gần đây là đang cố gắng mọc tóc. -
Trong giới giải trí cũng không phải tất cả mọi người đều giống Phó Tinh Hàn.
"Chu Trạch Hủ... Tôi biết anh ấy!"
Phùng Như nói: "Anh ấy chỉ là nghệ sĩ hạng hai thôi?"
Giọng Lâm Trà dứt khoát:
"Làm những chuyện trong khả năng của bản thân là rất tốt rồi. Dù làm diễn viên, ca sĩ hay thần tượng đều rất tốt"
"Đó đều là nghề nghiệp. Làm tốt những gì mình có thể đã rất tuyệt rồi, không phải ai cũng có thể đi tới đỉnh cao thành công."
"Giống như cô..."
Lâm Trà ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Như: "Nếu như tối hôm đó cô ở lại bên cấp trên thì tương lai cô cũng có thể thăng chức tăng lương, đi lên đỉnh cao của cuộc đời nhưng vì sao cô không lựa chọn con đường này?"
"Tôi... Phùng Như nghẹn lời.
Cô ấy thậm chí còn quên hỏi Lâm Trà làm sao biết được chuyện này.
Cô ấy suy nghĩ về đêm hôm đó... ngoại trừ cấp trên, còn có rất nhiều ông chủ, còn có bạn của cô ấy.
Tất cả mọi người đều như thế, đều đã quen với những chuyện như vậy.
Nhưng cô ấy vẫn không muốn.
Cô ấy sợ về sau bị mọi người cười nhạo, bị nói xấu sau lưng. Sợ những gì đạt được đều do danh bất chính ngôn bất thuận như vậy.
Lâm Trà thấm thía nói: "Con người sống không có khả năng luôn thành công, cũng không có khả năng mọi chuyện đều như ý nguyện, chỉ cần không thẹn với lương tâm."
Mặc dù ăn nhiều dưa như vậy, gặp qua nhiều cặn bã như vậy, nội tâm Lâm Trà vẫn không bị ảnh hưởng.
Phùng Như đột nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.
Có thể trong mắt Phó Tinh Hàn, cô ấy quả thật không đủ cố gắng nhưng ít nhất không đủ cố gắng không phải là sai.
Sau khi tạm biệt Lâm Trà, Phùng Như xuống thang máy rời đi.
Lâm Trà đột nhiên nhớ tới vừa mới nhìn thấy chuyện của Phùng Như... Cô ấy cũng không cần tự ti như vậy vì bên cạnh cô ấy cũng có người yêu thầm cô ấy.
Cô ấy vốn là một cô gái rất tuyệt, không có Phó Tinh Hàn thì tương lai cũng sẽ gặp được người tốt hơn.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào. Trợ lý vội vàng đi vào chen qua từng hàng người đến bên cạnh bên tai Tôn Thiên Thiên nói nhỏ vài câu.
Ánh mắt Tôn Thiên Thiên sáng ngời, dặn dò Trần Vân giám sát Lâm Trà quay chụp cho tốt rồi lập tức ra khỏi studio.
"Thẩm Túy đến rồi! Hôm nay chắc chắn tôi phải gặp được cậu ấy!"
Tôn Thiên Thiên vọt tới phòng trang điểm của Thẩm Túy, nói bằng giọng kích động.
"Đây là lần thứ ba tôi mời cậu nhận vai diễn này rồi. Thẩm lão sư, cậu còn từ chối tôi thì không tốt đâu đấy nhé!"
Trong phòng, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở trước bàn trang điểm. Anh ấy có một khuôn mặt điển trai với một đôi mắt hẹp dài, con ngươi màu đen rực rỡ như sao dưới mái tóc như ẩn như hiện.
Anh ấy làm cho người ta cảm giác tắm gió xuân ấm áp, vừa ôn nhu lại có một vẻ đẹp trai lưu manh không dễ kiểm soát.