[Sau đó, Liêu San San hẹn gặp Phạm Cảnh Hằng, nhưng không ngờ tới người nhận lá thư đó lại là Phạm Cảnh Dục. Những lá thư sau đó cũng là Phạm Cảnh Dục nhận, ông ta còn thay thế Phạm Cảnh Hằng đến gặp Liêu San San]
[Pham Cảnh Hằng hoàn toàn không biết chuyện này, ông ta còn tưởng rằng là do mình bận rộn việc học, trả lời Liêu San San chậm, vì vậy Liêu San San mới không gửi thư cho mình nữa. Thậm chí khi đó Phạm Cảnh Hằng còn không biết Liêu San San đã trở thành bạn gái của anh trai mình. ]
[Mãi cho đến sau khi Phạm Cảnh Dục và Liêu San San kết hôn, trong lúc dọn dẹp phòng ở của Phạm Cảnh Hằng, bà ấy mới phát hiện ra lá thư đó là của Phạm Cảnh Hằng. ]
[Ván đã đóng thuyên, Phạm Cảnh Hằng lựa chọn buông tha, nhưng Liêu San San lại vô cùng khổ sở. Lúc trước, chỉ có Phạm Cảnh Hằng luôn bầu bạn với bà ấy trong khoảng thời gian mà bà ấy đau buồn nhất. Bà ấy biết rõ người mình thích là Phạm Cảnh Hằng chứ không phải là Phạm Cảnh Dục]
[Cho nên, vào một đêm trăng thanh gió mát, Liêu San San mượn rượu giải sầu, đúng lúc đó lại gặp được Phạm Cảnh Hằng, mặc dù biết rõ người trước mắt là ai, nhưng bà ấy vẫn tình nguyện phát sinh quan hệ]
[Phạm Cảnh Hằng cho rằng Liêu San San nhầm mình là Phạm Cảnh Dục, nhưng ông vẫn không muốn nói ra sự thật. ]
[Bọn họ rõ ràng là rất yêu nhau, nhưng cả hai đều không lựa chọn nói cho đối phương biết. ]
Nghe đến đó, hốc mắt Phạm Cảnh Hằng ươn ướt.
Thì ra người San San yêu từ đầu tới cuối đều là ông ấy.
Nếu như ông ấy biết sớm hơn thì hai người cũng sẽ không vì vậy mà bỏ lỡ nhau.
Sau khi nhìn thấy San San và anh trai đến với nhau, ông ấy lựa chọn lùi bước. Ông ấy lo sợ, không dám nói cho San San biết mình mới là người bạn qua thư kia.
Phạm Cảnh Dục cũng nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, không cam tâm: "Nói bậy bạ gì đó, San San đã kết hôn với tôi rồi, người cô ấy thích đương nhiên là tôi!"
[Liêu San San sao có thể thích ông ta? Ông ta cho rằng ngoại hình hai người giống nhau thì con người cũng giống nhau sao?]
[Người Liêu San San thích chính là Phạm Cảnh Hằng, người luôn nói chuyện dịu dàng với bà ấy, người luôn có điểm số cao nhất lớp, người được tuyển thẳng vào đại học Bắc Kinh, Phạm Cảnh Dục có làm được không?]
Phạm Cảnh Dục cắn răng: "Tôi, lúc trước tôi ở trường được bầu làm học sinh giỏi! Tôi còn đạt hạng nhất trong cuộc thi hip hop"
[???]
[Loại chuyện này còn không biết xấu hổ mà lấy khoe khoang? Ông ta còn không tự hiểu rõ mình đã dùng cách gì để dành được hạng nhất sao?]
[Dùng toàn bộ tiền tiêu vặt để mua chuộc các thiếu niên nghiện game, muốn bọn họ bình chọn cho mình. ]
[Hơn nữa ngôi trường lúc trước Phạm Cảnh Dục học là trường công lập, làm sao có chuyện bầu chọn học sinh giỏi gì đó được? Danh hiệu đó chắc hẳn là ông ta tự phong]
Đám người của tổ chương trình không nhịn được, bật cười.
Tự phong?
Ha ha ha ha ha ha ha
Trần Tiện Tri nhớ, lúc trước ban tổ chức tiết mục đã mời Phạm Cảnh Dục và Phạm Cảnh Hằng.
Lúc đó Phạm Cảnh Dục tự giới thiệu mình là học sinh giỏi cao trung.
Về phần tại sao lại là cao trung mà không phải là đại học, đơn giản là vì Phạm Cảnh Dục có đỗ đại học đâu!
Phạm Cảnh Dục lại một lần nữa đỏ mặt.
Chuyện cắm sừng bị vạch trần thì cũng thôi đi, sao ngay cả chuyện lúc trước ông ta cướp Liêu San San cũng bị Lâm Trà phát hiện!
Hơn nữa, Lâm Trà còn không hề có ý dừng lại.
Cả người Phạm Cảnh Dục đều là dưa!
Càng đào càng thú vị.
[Nhan sắc, giọng hát, vũ đạo... Đầu chỉ ở mức bình thường, không hề nổi bật trong giới giải trí, vì thế Phạm Cảnh Dục mới kéo theo Phạm Cảnh Hằng, như vậy bọn họ sẽ gây được sự chú ý bởi hai từ 'song sinh.]