"Tôi biết chị Ngưng từng kết hôn mà! nhưng không ngờ lại là Hàn Tử Kỳ..." Ánh mắt Lục Yên Yên cũng lóe sáng.
Không có biện pháp, bạn trai của Ôn Vãn Ngưng thật sự nhiều lắm, hơn nữa cô ấy cũng sẽ không chủ động nói những chuyện này với Lục Yên Yên nhưng mỗi lần Lục Yên Yên và Ôn Vãn Ngưng đi dạo phố cô ấy đều được những người đàn ông khác nhau đón đi, nhìn như vậy thì dù có một Hàn Tử Kỳ cũng không kỳ quái!
Chu Trạch Hủ cũng hiếu kỳ nói: 'Là Ôn Vãn Ngưng yêu người khác sao?"
"Không có khả năng!"
[Không có khả năng]
Lục Yên Yên phản bác cùng lúc với tiếng lòng Lâm Trà.
Quan điểm hôn nhân của Ôn Vãn Ngưng căn bản không phải là vấn đề của cô.
[Là anh chồng cũ ra ngoài chơi gái đấy!]
[Thật là, để một đại mỹ nhân trong nhà như vậy rồi chạy ra ngoài chơi gái? Đàn ông bị làm sao thế? Trách không được Ôn Vãn Ngưng muốn ly hôn với anh ta]
Đồng tử các vị khách mời rung động.
Chết tiệt!
Hàn Tử Kỳ lại đi chơi gái?
Nói thế nào cũng là ca sĩ có thâm niên xuất đạo mười mấy năm mà lại làm ra loại chuyện này!
Tin tức này bùng nổ, Hàn Tử Kỳ từng chút từng phút sập nhà!
Lục Yên Yên thình lình nhớ tới Triệu Khoan, căm giận nói: "Ăn trong bát còn nhìn trong nồi!!!
Sắc mặt Hàn Tử Kỳ ngưng đọng.
Là người có vị trí bạn tốt ăn dưa nên đương nhiên nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, anh ta vội vàng giải thích với Ôn Vãn Ngưng: "Tôi không có!"
Ôn Vãn Ngưng nhướng mày hỏi ngược lại: "Hàn Tử Kỳ, đừng quên tôi được thông báo đến cục cảnh sát đón anh về nên mới biết được chuyện này! Tôi không đưa tin lên mạng là đã nể mặt anh lắm rồi!"
Hàn Tử Kỳ quẫn bách không thôi: "Tuy rằng anh bị cảnh sát bắt nhưng anh và cô ấy cái gì cũng không có!"
Lục Yên Yên cười nhạo: "Người cũng lấy được tang vật, cảnh sát đều có mặt. Hàn Tử Kỳ sao anh lại còn không biết xấu hổ nói cái gì cũng không có? Thế nào? Là người ta đánh anh hôn mê, sau đó đưa anh tới khách sạn còn dùng chứng minh thư của anh quét mặt thuê phòng?”
"Không phải, không phải..." Hàn Tử Kỳ không thể cãi lại: "Nhưng tôi và cô ấy thật sự không xảy ra chuyện gì cảt"
[Cái gì cũng không xảy ra nhưng lại không thể nói?]
[Lừa quỷ đấy à?]
Trong miệng Lâm Trà nhấm nuốt cái dạ dày giòn thơm ngon, tiếng lòng lại không hề nhàn rỗi.
[Tìm người khác còn có thể làm chuyện gì, còn không phải là làm chuyện đàn ông nên làm sao?]
[Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ tìm một người ngoài phố vào lúc đêm khuya đến giúp anh phổ nhạc? Anh đàn cho em nhảy?]
[Chồng trước thật là... Dám làm không dám nhận! Tôi cũng không tin anh thật sự không... ]
[Mẹ nó, mẹ nó!]
Tiếng lòng phun tào của Lâm Trà đột nhiên xoay chuyển? Tròng mắt trợn tròn.
Trên hệ thống ăn dưa hiện ra chính là đêm phong lưu của Hàn Tử Kỳ và cô gái ở khách sạn, Lâm Trà nhìn đến ngây người.
Nhưng nếu là hiểu lầm thì có cái gì không thể nói?
[Ừm... ]
[Ừm... ]
[Ừm... ]
Lâm Trà ngẩng đầu nhìn Ôn Vãn Ngưng rồi lại nhìn Hàn Tử Kỳ.
Sau đó cô dụi dụi mắt.
[Nhất định là cách tôi mở ra không đúng]
[Nhìn lại một cái]
Lâm Trà lần nữa mở hệ thống ăn dưa ra.
Vẫn là mấy hàng chữ kia, nhìn đến nỗi cằm Lâm Trà cũng sắp rớt xuống.
"Hàn Tử Kỳ lần nữa mời người phụ nữ đã từng ngoại tình tới khách sạn hai người từng đi. Bên ngoài cửa sổ sát đất là ánh đèn sáng của thành thị, trong phòng khách sạn là ánh nến lờ mờ..."
"Hàn Tử Kỳ kìm lòng không đậu mà quỳ gối trước mặt người phụ nữ, cởi giày da của đối phương, kéo đôi tất chân màu đen mỏng như cánh ve xuống!"
"Sau đó lại nâng đôi chân trắng nõn như ngọc lên, nhẹ nhàng lắc lư... Cuối cùng l.i.ế.m một đêm!"
[Liếm, suốt, một, đêm|]
Khách mời hiện trường:???
Đây là cái chuyện gì thế?
Tìm một cô gái ngoại tình kiểu này?
Kỳ lạ quá đấy!
Sắc mặt khách mời thường trú càng lúc càng phong phú. Luôn cảm thấy từ khi có thể nghe được tiếng lòng của Lâm Trà về sau thì giới giải trí đã trở nên kỳ quái, chỗ nào cũng kỳ quái! Không có người bình thường nữa!