"Nếu mà anh từng yêu đương với ai thì có thể nói thử cho tôi nghe. Tôi đi hỏi luôn! Trong giới này tôi có nhiều mối quan hệ lắm. Anh yêu đương với nhiều người như vậy rồi thì chắc chắn tôi cũng phải quen biết mấy người chứ, có thể kể tên hay không?"
Thẩm Túy im lặng một lúc.
Suy nghĩ muốn nát cả óc, cuối cùng anh nói ra hai chữ: "Lâm Trà..."
Tôn Thiên Thiên trợn mắt.
"Nói dối thì cũng phải chọn đúng người chứ! Cho dù anh nói dối là Ôn Vãn Ngưng tôi cũng có thể tin thêm hai giây nữa!"
Xem ra Lâm Trà nói đúng, Thẩm Túy được cái đẹp mà ế thôi! Cô đã bị khuôn mặt đào hoa của anh ta lừa rồi!
Trước khi quyết định chọn Thẩm Túy, Tôn Thiên Thiên đã tìm thám tử điều tra Thẩm Túy.
Cô đầu tư vào mấy trăm triệu, đương nhiên không thể để tiền của mình và nhà đầu tư trôi theo dòng nước. Nếu Thẩm Túy chỉ có mấy tin đồn về tình cảm coi như xong, còn nếu mà anh ta có vấn đề thật thì có cho cô cả trăm triệu cô cũng không dám dùng người.
Sau khi điều tra rõ ràng thì phát hiện tất cả những sandal của Thẩm Túy đều là giả.
Có thể là do khuôn mặt quyến rũ và đôi mắt long lanh kia khiến cho nhiều paparazzi mới chụp ảnh rồi dựng chuyện được. Hoặc là do Thẩm Túy cố tình tung scandal với một số sao nữ để đuổi một số nhà đầu tư có ý đồ xấu.
Tôn Thiên Thiên và Thẩm Túy không thân lắm, nhưng mà người lọt vào mắt Lục Yên Yên chắc chắn không thể có nhân phẩm chó cắn được.
*
Địch Tử Ngang ngơ ngác bật ngửa.
Không ngờ một kẻ nhiều scandal chồng chất không còn tí hình tượng nào hóa ra lại trong sạch như nước lã. Điều này không hợp lý.
Tiếng lòng của Lâm Trà lúc này như vả thẳng vào vào mặt Địch Tử Ngang - -
[Suy bụng ta ra bụng người! Đừng vì bản thân mình xấu xa mà nghĩ bất cứ người đàn ông cũng xấu xa như mình chứ?]
[Cũng đúng! Một kẻ coi phụ nữ như món đồ chơi mới nghĩ ra thủ đoạn xấu xa là lợi dụng danh tiếng của phụ nữ để vu khống cho Thẩm lão sư chứ]
[Cả cái công ty Hạo Thiên đều mục nát, chỉ mong trước khi Họa Cốt công chiếu thì Tưởng Mộng Khê đừng sụp theo thôi! Nếu không thì buổi chụp hình này hoàn toàn vô ích]
Tôn Thiên Thiên và đạo diễn Phùng:!!!
Cái gì cái gì cái gì cái gì?
Tưởng Mộng Khê?
Đó không phải nữ chính của bọn họ sao?
- Tưởng Mộng Khê, nghệ sĩ của công ty công ty giải trí Hạo Thiên.
Tôn Thiên Thiên chợt nhớ ra bốn nhân vật chính: Thẩm Túy, Lâm Trà, Cung Kha, Tưởng Mộng Khê đều ở lầu 15. Trước khi hủy hợp đồng với Địch Tử Ngang, anh ta còn chưa lấy được thẻ phòng. Vậy bằng cách nào mà một nhân vật phụ ở tầng trệt như Triệu Cầm Tuyết có thể biết phòng nào là phòng của Thẩm Túy?
Thì ra còn có người nội ứng ngoại hợp à!
Tôn Thiên Thiên cười lạnh.
Cũng may họ sắp xếp Lâm Trà vào tổ sớm, nếu không cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa!
Tưởng Mộng Khê vô cùng hoảng hốt. Cô ta còn tưởng sẽ được xem kịch hay, nhưng không ngờ nó lại rơi trúng đầu mình: "Tôn tổng, mặc dù tôi là nghệ sĩ của Hạo Thiên, nhưng bây giờ tôi và Tiểu Địch tổng... Chúng tôi không có bất cứ quan hệ nào!"
Tôn Thiên Thiên nhìn Tưởng Mộng Khê một cách lạnh lùng.
Bây giờ trong mắt cô, bất cứ ai có quan hệ với Địch Tử Ngang đều không phải người tốt.
Nhưng Lâm Trà bất ngờ bào chữa cho Tưởng Mộng Khê. [Bây giờ thì Tưởng Mộng Khê đang nói thật. Địch Tử Ngang nhờ dì nhân viên vệ sinh khách sạn đưa số phòng của Thẩm Túy, không liên quan gì đến Tưởng Mộng Khê. ]
[Cô ấy cũng dựa vào thực lực của mình mới lấy được vai nữ chính trong Họa Cốt. ]
[Nhưng mà, lúc Tưởng Mộng Khê mới bước chân vào giới cũng phải chấp nhận quy tắc ngầm của Địch Tử Ngang mà? Không thì làm sao chỉ trong có ba, bốn năm đã phất nhanh như thế?]
Giới giải trí đầy hấp dẫn về sự giàu có và hào quang vô lượng.