Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 240



Nhưng không ngờ vào ngày quay phim, khi Tưởng Mộng Khê chuẩn bị tốt tất cả thì phó đạo diễn lại nói tạm thời đổi người

Nguyên nhân... sau đó Tưởng Mộng Khê điều tra ra đơn giản là vì diễn viên thay thế cô ngủ với phó đạo diễn.

Phó đạo diễn hoàn toàn có quyền thay đổi một nhân vật ca nữ Câu Lan. Dù Tưởng Mộng Khê diễn tốt hơn nữa, đạo diễn và nhà sản xuất cũng sẽ không để ý.

Ngày mất đi vai diễn là ngày kỷ niệm năm năm Tưởng Mộng Khê và bạn trai yêu nhau. Cô không đến nhà hàng bạn trai đặt sẵn, chỉ lẳng lặng ngồi ở bồn hoa trường quay.

Cô nhìn những diễn viên chính, diễn viên phụ, diễn viên quần chúng đi tới đi lui trước mặt mình. Các diễn viên chính lúc nào cũng ngăn nắp xinh đẹp, diễn quàn chúng lúc nào cũng cô đơn lẻ bóng.

Đã bốn năm, Tưởng Mộng Khê cũng không có được bất kỳ thay đổi nào, ccó lẽ bốn năm tiếp theo, bốn năm sau, đều sẽ như thế này.

Tưởng Mộng Khê không muốn như vậy nữa.

Tối hôm đó, khi bạn trai gọi điện thoại cho Tưởng Mộng Khê, Tưởng Mộng Khê chỉ nói với anh một câu:

"Chúng ta chia tay đi."

Cô biết con đường này không thể quay lại được, nhưng cô muốn thử.

Cho tới hôm nay khi ra khỏi cục cảnh sát, Triệu Cầm Tuyết đột nhiên hỏi Tưởng Mộng Khê.

"Cô có hối hận không?”

Tưởng Mộng Khê không biết Triệu Cầm Tuyết hỏi lúc cố chấp nhận có quy tắc ngầm có hối hận hay không, hay là hỏi cô bây giờ đứng ở cục cảnh sát làm chứng cho Đồng Tiểu Thu có hối hận hay không.

Tưởng Mộng Khê suy nghĩ một chút, nói: "Tôi không biết, nhưng chuyện hôm nay tôi không hối hận."

Ngay cả bây giờ vẫn không hối hận!

Làm sao tôi có thể không đưa ra lựa chọn duy nhất này trong một môi trường và trong sự tuyệt vọng như vậy?

Nhưng hôm nay cô không thể không cứu Đồng Tiểu Thu.

Tưởng Mộng Khê cảm thấy con người thật ra rất mâu thuẫn, cô chính là người mâu thuẫn kia.

*

Sau khi buông bỏ mọi thứ, đã đến lúc phải ra đi.

Tưởng Mộng Khê không đi qua cửa trước cục cảnh sát. Có rất nhiều phóng viên ở đó và thậm chí cả người hâm mộ của cô ấy, cô ấy không dám ra khỏi đó.

Cảnh sát Lưu dẫn Tưởng Mộng Khê đi cửa hông.

Ở cửa hông, Tưởng Mộng Khê nhìn thấy một ông lão tóc hoa râm - giáo sư Dương, là giáo sư thời đại học của cô.

- Tưởng Mộng Khê cũng không phải là tốt nghiệp trường danh giá gì, chỉ là sinh viên khoa nghệ thuật của trường bình thường, nên không có nguồn lực liên quan đến đại học hay mối quan hệ trong giới.

Nhìn thấy ân sư nhiều năm trước, Tưởng Mộng Khê rất kinh ngạc nhưng cũng có chút ngượng ngùng.

"Thầy..."

Tưởng Mộng Khê xấu hổ cúi đầu.

Giáo sư Dương thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc Mạc Tưởng Mộng Khê.

"Không sao, chỉ đi đường vòng một lần mà thôi, cuộc đời còn rất dài."

"Con đã phụ công dạy dỗ của thầy!"

Tưởng Mộng Khê cười khổ sở: " Sau này có lẽ con sẽ không thể trở lại được nữa."

Giáo sư Dương lại bất đắc dĩ thở dài.

Ông có rất nhiều học sinh, không thể không thừa nhận Tưởng Mộng Khê là người có thành tựu cao nhất trong đó.

Vậy mà cuối cùng...

"Còn muốn diễn nữa không?" Giáo sư Dương hỏi.

Tưởng Mộng Khê ngẩn ra, gật gật đầu.

Cô không gia nhập làng giải trí vì muốn nổi tiếng, trong một buổi sinh hoạt của lớp khi cô còn nhỏ, lớp cô đã dàn dựng một vở kịch "Bạch Tuyết và Lọ Lem, Người đẹp ngủ trong rừng".

Lúc ấy cô diễn người đẹp ngủ trong rừng, cảm giác diễn xuất còn rất thú vị, cho nên mới đi lên con đường này.

Tưởng Mộng Khê vẫn rất thích diễn xuất.

"Nếu còn thích diễn xuất, đi thử cái này đi."

Giáo sư Dương đưa cho Tưởng Mộng Khê một kịch bản, là một bộ phim mẹ chồng nàng dâu nông thôn, thể loại phim này nhìn chung không nổi tiếng và ít người xem, nhưng nó được quay vài lần mỗi năm, một số khán giả ở Đài Trung yêu thích nó.

"Chúng ta không muốn trở thành ngôi sao nữa. Chúng ta nên quay trở lại với ý định ban đầu của mình, trở thành diễn viên và hành động một cách bình thường.

Chúng ta không có gì sai cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.