Cô gái này, có phải đầu óc cô có hố hay không? Hội chứng Stockholm hả? Rõ ràng là Liễu Linh Nhi không muốn nhìn thấy cô đó!
Nhưng Lâm Trà lại không nghĩ như vậy.
Trước lúc các khách mới xuất hiện thì Lâm Trà đã tìm đọc tư liệu về mấy người.
Bùi Hồng Vân và Chu Trạch Hủ không quan trọng, Liễu Linh Nhi là một trong những nhân vật mà người xuyên thư trước đây đã giẫm lên, không phải chuyên môn đến để lên mặt với cô sao? Không phải là chuyên môn đến giúp cô đạt thành tựu vạn người chê sao?
Đây chính là tiểu tiên nữ có thể đưa cô về nhà sao, sao Lâm Trà đây có thể không thích chứ!
Lâm Trà nhìn Liễu Linh Nhi, sự yêu thích như muốn từ trong mắt tràn ra.
Liễu Linh Nhi...
Liễu Linh Nhi cũng nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.
Lúc mới gặp Lâm Trà, cô ta thấy trên đầu Lâm Trà xuất hiện một hàng chữ:
[ Độ hảo cảm đối với Liễu Linh Nhi: 35]
Liễu Linh Nhi kinh ngạc.
Thứ này là gì?
Ngay sau đó lại nghe thấy Lâm Trà không ngừng khen mình:
[Ô ô ô, mặt thật thon! Mắt vừa to vừa tròn! Ngực to eo nhỏ, m.ô.n.g cũng rất vểnh! Ngỗng nữ thật đáng yêu! Muốn sờ! Muốn ôm! Muốn hôn!]
Liễu Minh Khiêm: Khụ khụ khụ!
Đừng nhìn chằm chằm vào m.ô.n.g con gái tôi!
Nó là con gái tôi. Cô gọi con gái tôi là ngỗng?
Liễu Minh Khiêm có chút phát điên, nếu không phải Lâm Trà là nữ thì ông đã sớm một cước đá cô khỏi nơi này!
Liễu Linh Nhi nghe Lâm Trà thầm khen mà có ngại ngùng.
Đừng tưởng rằng cô thầm khen tôi, tôi... Tôi liền buông tha cô! Không đời nào!
Liễu Linh Nhi ngoài mặt vẫn không để ý tới Lâm Trà, nhưng khi nhìn về phía Lâm Trà, mặt lại đỏ lên.
Ngoại trừ Liễu Linh Nhi, Bùi Hồng Vân cũng nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.
Là Ảnh đế Kim Cáp, năng lực quan sát của Bùi Hồng Vân rất tốt, rất nhanh anh ta liền phát hiện đa số mọi người ở đây đều có thể nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.
Anh ta chủ động tiến lên tự giới thiệu với Lâm Trà.