[Còn không phải vì tôi đã nghĩ rằng nhiệm vụ quay phim "Họa Cốt" quan trọng đến mức Thẩm lão sư sẽ không có thời gian để quay lại sao -]
[Nhưng Thẩm lão sư đã về rồi, chắc Tôn tổng cũng quay về ha?]
[Ah! Xong rồi! Cô ấy chắc chắn sẽ bắt tôi ăn ít lại và sẽ giám sát tôi trong tiệc đính hôn! Thế thì tôi không thể ăn uống thỏa thích trong tiệc đính hôn của đại tiểu thư được! T-T ]
Thẩm Túy nhìn vẻ mặt cay đắng của Lâm Trà, không khỏi bật cười: "Tầng cao nhất có một nhà hàng ba sao Michelin, là liên doanh giữa anh và bạn bè.
Sau khi thử váy chúng ta có thể đi lên thử chút xem sao?"
"Thật sao?”
Lâm Trà bỗng nhiên từ buồn bã chuyển sang vui mừng: "Tôi rất mong chờ"
Liễu Linh Nhi cũng bước tới.
"Thẩm lão sư! Tôi cũng muốn ăn!"
Thẩm Túy mỉm cười: "Không thành vấn đề."
Ba người trò chuyện rất vui vẻ.
Liêu Vũ Hàm đứng như khúc gỗ, vẻ mặt u ám.
Sao Thẩm Túy có thể thân thiết với Lâm Trà như vậy! Lâm Trà chỉ là đứa con gái bị bỏ rơi, làm sao có thể xứng đáng nhận được sự thân thiết ấy!
Liêu Vũ Hàm không thể không lao về phía trước: "Thẩm tiên sinh, nhà họ Lâm không cần Lâm Trà nữa. Cô ta chỉ là đứa con gái giả mạo thôi! Anh không cần phải chăm sóc cô ta như thế này chỉ vì nể mặt nhà họ Lâm!"
"Tôi chăm sóc Lâm Trà thì có liên quan gì tới nhà họ Lâm?" Thẩm Túy lạnh giọng hỏi.
"Không phải là vì nhà họ Lâm?”
Liêu Vũ Hàm sửng sốt, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm không tốt:
"Không phải vì chính Lâm Trà chứ?" "Tại sao không?”
Vẻ mặt Thẩm Túy vẫn lạnh lùng, chỉ là khi nhắc đến Lâm Trà mới hiện lên một tia dịu dàng:
"Tôi là fan của Trà Trà, như thế không được sao?"
Liêu Vũ Hàm nghe mà choáng váng.
Làm sao có thể như vậy được! Một người tốt như Thẩm Túy làm sao có thể yêu một cô con gái giả mạo bị một gia đình giàu có đuổi ra ngoài như Lâm Trà?
Theo Liêu Vũ Hàm nghĩ, người có thể xứng đôi với Thẩm Túy ít nhất phải là một cô gái xuất thân hào môn như Lục Yên Yên, hoặc tệ hơn nữa là một cô gái như Lâm Sở Nhu.
Tại sao lại là Lâm Trà!
Nếu Lâm Trà có thể được, vậy cô ta...
"Liêu Vũ Hàm, cô đang nghĩ gì vậy?"
Liễu Linh Nhi đột nhiên nói: "Cô sẽ không nghĩ rằng chỉ vì Thẩm lão sư sẵn sàng đối xử tốt với Trà Trà thì anh ấy cũng có thể chấp nhận những người như cô?
Không, không, không, không? Không? Chắc cô sẽ không tự tin như vậy chứ?"
"Tôi... tôi không..."
Liêu Vũ Hàm vốn có một chút hy vọng trong lòng nhưng nó đã bị Liễu Linh Nhi dập tắt ngay lập tức.
"Đúng vậy, mọi người phải tự nhận thức và hiểu rõ vị trí của mình, đúng không!"
Liễu Linh Nhi mỉm cười nhìn Liêu Vũ Hàm. Cô nói một cách bình tĩnh, nhưng lời nói lại đầy sự mỉa mai.
Thẩm Túy không để ý tới Liêu Vũ Hàm mà nhẹ giọng hỏi Lâm Trà: "Không phải Tôn tổng bảo em muốn chọn quần áo sao? Lúc trước anh bảo em báo tên cho quầy lễ tân mà em quên sao?”
"Nói tên với quản lý lễ tân à?"
Lâm Trà sửng sốt. Stylist Tiểu Trương bên cạnh vội vàng tiến lên nói: "Thật xin lỗi Thẩm lão sư, tôi nhớ nhầm! Tôi luôn cho rằng mình phải phòng hội viên để thử đồ!" "Không sao đâu, ở đâu cũng vậy."
Thẩm Túy nói: "Trà Trà, anh và tiểu Lục tổng đã liên hệ với một số thương hiệu để xem họ có trang phục phù hợp hay không, em nhìn xem em muốn cái nào."
Vừa nói xong Thẩm Túy liền vỗ tay.
Ngay sau đó, vài người phục vụ mang theo từng hàng váy đi vào phòng phục vụ.
Những người phục vụ từ các thương hiệu cao cấp gần như mang toàn bộ trang phục xa xỉ của cửa hàng dọn tới nên phòng hội viên vốn ban đầu có chút trống rỗng đột nhiên có chút chen chúc.
Người quản lý dịch vụ đứng đầu phòng hội viên là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ vest sạch sẽ và gọn gàng, lễ phép cúi đầu chào Lâm Trà.
"Cô Lâm, đây là những chiếc váy mà anh Thẩm đã chuẩn bị cho cô. Đều là thời trang cao cấp mùa thu mới của nhà H. Đây là thời trang cao cấp của nhà A, tiểu Lục tổng chuẩn bị cho cô. Đây là chiếc váy do Tôn tổng chuẩn bị cho cho cô được nhà B thiết kế. Còn đây là thiết kế của nhà C được Giang tiên sinh chuẩn bị..."