Đêm khuya, mặt nước ven hồ phản chiếu ánh trăng tròn trên bầu trời.
Đây vốn là một cảnh tượng ái muội và đẹp đẽ, nhưng Lâm Sở Nhu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt anh ta lạnh lùng, cô ta không do dự kéo mạnh tay áo anh ta ra.
Ngoại trừ ngoại hình giống nhau, ở những phương diện khác, anh ta thật sự chẳng giống trong mơ chút nào.
Đầu Lâm Sở Nhu lập tức trống rỗng, loạng choạng lùi về sau hai bước.
Chẳng lẽ... Những chuyện cô ta mơ thấy thật sự chỉ là giấc mơ sao?
Có phải do cô ta suy nghĩ quá nhiều không, Hạ Vân Tề thật sự không có hứng thú một chút nào với cô ta sao?
Cách đó không xa, Lục Yên Yên cảm thấy mình sắp xem xong màn kịch, vươn tay ra. Trên váy đính hôn không có túi, nhưng Lục Ngôn Triệt phản ứng rất nhanh, xòe tay ra, Lục Yên Yên lập tức đặt hạt dưa và vỏ hạt dưa thừa vào lòng bàn tay của Lục Ngôn Triệt.
Sau đó cô ấy phủi tay, đi dạo đến chỗ chỗ của Lâm Sở Nhu và Hạ Vân Tề.
Khi đó Hạ Vân Tề mới chú ý đến Lục Yên Yên vẫn luôn ở bên cạnh mình, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Yên Yên? Không phải em về nghỉ ngơi rồi sao?"
Lục Yên Yên cười nũng nịu, nắm lấy cánh tay của Hạ Vân Tề: "Không biết phải em thấy vị hôn phu thân yêu của em còn chưa về, nên em mới đến xem có chuyện gì! Tiện ghé qua ăn dưa nha"
"Chẳng qua dưa này thật vô vị!" Lục Yên Yên nhìn Lâm Sở Nhu ở trước mặt: "Lâm Sở Nhu, tôi đã cho cô một cơ hội để câu dẫn vị hôn phu của tôi, sao cô vẫn chưa thành công? Cô đúng vô dụng mà!”
"Tôi, tôi không có!" Vẻ mặt Lâm Sở Nhu xấu hổ: "Tôi, tôi chỉ tình cờ gặp Hạ tổng thôi, tôi không câu dẫn anh ấy!"
"Có hay không, không phải trong lòng cô biết sao?" Lục Yên Yên cười. "Tôi thật sự không có!"
Lâm Sở Nhu rất không phục, nhưng Lâm Chiêu Dật đã đi tới giữ cô ta lại trước.
"Xin lỗi Lục tiểu thư, tôi và Nhu Nhu vừa lạc đường, vô tình va phải Hạ tổng: "Giờ cũng muộn rồi, chúng ta nên rời đi rồi."
"Ồ!" Lục Yên Yên nhướng mày, vẫn cười tủm tỉm nói: "Cần tôi tìm người dẫn đường cho hai người không? Dù sao trang viên nhà ta cũng không nhỏ, nếu cô lại ngã vào lồ ng n.g.ự.c của vị hôn phu tôi, lúc đó sẽ không không giải thích được đâu!"
Sắc mặt Lâm Sở Nhu đỏ bừng, không cam lòng cắn răng.
Lâm Chiêu Dật bước đến chắn trước mặt cô ta, lịch sự trả lời lại.
"Không cần. Chúng tôi đi ngay bây giờ!"
Anh ấy kéo tay Lâm Sở Nhu, không do dự quay người đi về phía bãi đậu xe.
Nhưng khi đi ngang qua Lâm Trà, bờ vai của Lâm Chiêu Dật vẫn khẽ run lên, khóe mắt anh ấy liếc nhìn Lâm Trà gần như không thể nhận ra.
Lâm Trà cũng không nhận ra chuyện gì, nhưng Thẩm Túy đứng ở bên cạnh đã bước lên trước ngăn tâm nhìn của Lâm Chiêu Dật.
Lâm Chiêu Dật cau mày, chỉ có thể kéo tay Lâm Sở Nhu, vội vàng rời khỏi hiện trường....
Sau khi hai người đi được một đoạn, Lục Yên Yên lập tức buông tay Hà Vân Tề ra, lùi lại một bước, làm động tác tiên khách.
"Hạ Vân Tề, cũng đã muộn rồi, chúng ta chỉ là đôi vợ chồng chưa cưới, còn chưa kết hôn, tôi sẽ không giữ anh ở lại đâu, anh mau rời đi đi!"
Hạ Vân Tề:???
Không phải chứ, có cần lật mặt nhanh như vậy không?
Hạ Vân Tề cũng không phải là người thích dây dưa, im lặng vài giây rồi anh ta đành xoay người rời đi.
Gió mùa thu nhẹ nhàng thổi lên người Lục Yên Yên.
Sau khi đuổi những người phiền phức đi, Lục Yên Yên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô ấy chào Lâm Trà rồi chuẩn bị về biệt thự nghỉ ngơi. Ngay khi mấy người rời đi, đột nhiên phía sau lại vang lên giọng nói của Lâm Sở Nhu.
"Lục tiểu thư! Quả thật tôi muốn nói chuyện với Hạ tổng, nhưng thật sự không có ý như cô nghĩ, cô nghe tôi giải thích đi... A-!"
Lâm Sở Nhu giấy khỏi tay Lâm Chiêu Dật, lao vọt tới trước mặt của Lục Yên Yên. Nhưng bãi cỏ gần hồ nước trơn trượt, cô ta lao mạnh đến, chưa kịp phanh lại nên đã kéo Lục Yên Yên xuống nước.