Chu Trạch Hủ nhanh chóng tìm được người ăn dưa, phát dưa cho người bạn quen Giang Minh Khải.
Chu Trạch Hủ: [Anh Khải có bạn gái, ngoại hình không đẹp lắm, lúc gặp mặt mọi người chú ý một chút!]
Đại đa số mọi người chỉ là tò mò Giang Minh Khải vậy mà lại có bạn gái mới, nhao nhao tới hỏi rốt cuộc là ai, chỉ có Tôn Thiên Thiên trả lời không giống người thường.
Tôn Thiên Thiên: [?]
Tôn Thiên Thiên: [Xấu tới cỡ nào? Cậu từng thấy qua sao?]
Chu Trạch Hủ: [Chưa từng thấy qua, nhưng nghe nói cô ấy lớn lên rất giống khủng long, nếu là tôi tôi sẽ không thưởng thức nổi kiểu đóI]
Tôn Thiên Thiên: [... ]
Chu Trạch Hủ suy nghĩ, lại nói tiếp: [Hơn nữa dục cầu bất mãn, một đêm làm tận bảy lần là muốn lấy cái mạng già của anh Khải sao]
Chu Trạch Hủ: [Ai, tuy rằng anh Khải một lần chỉ hai phút đồng hồ, nhưng một đêm bảy lần cũng đã không dễ dàng gì rồi!]
Tôn Thiên Thiên: [... ]
Chu Trạch Hủ: [Tôn tổng à, sau này gặp mặt nhớ chú ý một chút! Chừa cho anh Khải chút mặt mũi! Cũng cho cô gái kia chút mặt mũi!]
Tôn Thiên Thiên ở phía đối diện ngoài cười nhưng trong không cười.
Tôn Thiên Thiên: [Trạch Hủ, tiết mục lần này đã kết thúc, nhớ quay về công ty, đến văn phòng gặp tôi một chuyến nha. ]
Chu Trạch Hủ: [Là chuyện album mới sao? Ông chủ yên tâm, tôi thu xong sẽ quay về công ty ngay] Chu Trạch Hủ hài lòng tắt điện thoại.
Thông báo một vòng như vậy, lần sau gặp mặt chắc chắn không thành vấn đề rồi?
Cậu ta thật sự quá chu đáo!
Có điều chuyện này cũng chứng minh anh Khải không phải là một người theo chủ nghĩa ngoại hình, anh ta tìm bạn gái chỉ chú trọng vào tâm hồn! Khi tất cả mọi người chỉ nhìn vào túi da đẹp mắt, chỉ có anh Khải lựa chọn con người bên trong đối phương!
Bạn gái của anh Khải, nhất định là một cô gái cực kỳ dịu dàng, lại vô cùng thấu hiểu lòng người, tâm hồn còn rất thú vị!
Nghĩ như vậy, Chu Trạch Hủ lập tức nghe được tiếng lòng của Lâm Trà...
[Bạn gái nhỏ của anh Khải rốt cuộc là ai vậy?]
[Hả?]
[A!]
[Nằm trời đất trời đất trời đất!]
[Chuyện gì vậy chứ! Bạn gái của anh Khải... Bạn gái của anh Khải... Vậy mà lại là Tôn tổng!
Tôn tổng?
Chu Trạch Hủ dừng lại.
Cái tên này có chút quen thuộc, hình như rất hay nghe thấy...
Tôn tổng, Tôn tổng...
Chu Trạch Hủ đột nhiên ngẩng đầu, nụ cười trên mặt cứng lại, hoảng sợ nhìn về phía Giang Minh Khải.
Giọng nói của cậu ta run rẩy, đầu lưỡi đều thắt lại: "Trà Trà nói Tôn tổng, không phải là Tôn tổng mà tôi biết chứ?"
Giang Minh Khải mỉm cười: "Cậu cảm thấy, ngoài Thiên Thiên ra, tôi còn nhận biết Tôn tổng nào khác sao?"
Lúc này hai chân Chu Trạch Hủ đã mềm nhũn, chân giẫm hụt lên bậc thang, cũng may có Giang Minh Khải nhanh chóng đỡ lấy cậu ta. Nhưng cậu ta vẫn run rẩy đứng không vững, nửa cơ thể đều dựa người Giang Minh Khải, vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy giao diện trò chuyện vừa nấy.
Tôn Thiên Thiên đã trả lời tin nhắn.
Tôn Thiên Thiên: [Được, sau khi chương trình kết thúc gặp mặt, không gặp không về nha!]
Sau dòng tin nhắn, còn gắn thêm một biểu tượng mỉm cười.
Nhưng giờ phút này nụ cười kia ở trong mắt Chu Trạch Hủ không phải là cười, mà là thanh đao đoạt mệnh có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cậu ta!
Cứu với!
Chu Trạch Hủ kéo ống tay áo Giang Minh Khả: "Anh Khải... Em, em sai rồi! Em thật sự không có ý đó! Em chỉ lo lắng, lo lắng mà thôi! Hu hu hu... Làm sao bây giờ! Khi trở về Tôn tổng sẽ không làm thịt em chứ?"
"Không thể nào!"
Giang Minh Khải suy nghĩ: "Xã hội có luật pháp! Chém người sẽ bị cảnh sát bắt."
Chu Trạch Hủ nghe vậy, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lại nghe Giang Minh Khải lại nói: "Chắc là sẽ trực tiếp đi chôn cậu luôn!"
Chu Trạch Hủ: "?"
"“Hu hu hu!"
"Được rồi!"
Giang Minh Khải cảm thấy trả thù tên nhóc này này cũng đủ rồi mới đưa tay kéo, kéo Chu Trạch Hủ hai chân mềm nhữn lên: "Thiên Thiên rất rộng lượng, lại dịu dàng, chút chuyện nhỏ này, chắc chắn sẽ không so đo với cậu đâu."