Giọng Lưu Du Du không nhỏ, trong lúc nhất thời tất cả mọi người ở hiện trường đều nhìn qua, tò mò đánh giá Hạ Vân Tề.
Không nghĩ tới đường đường là cậu chủ Hạ Vân Tề hào môn, vậy mà lại bị yếu sinh lý!
Cho nên dáng vẻ đẹp trai có tiền cũng có ích gì chứ?
Không phải vị hôn thê còn muốn lên núi tìm suối nước nóng để cầu con
Không hiểu sao bọn họ cảm thấy lòng được cân bằng chút.
Hạ Vân Tề nhìn ánh mắt chế nhạo của người chung quanh:???
"Cảnh sát Lưu, cô thật sự hiểu lầm rồi!"
Anh ta có chút tức giận nhưng vẫn giữ được phép lịch sự.
Cố gắng bình tĩnh nói:
"Cơ thể của tôi vô cùng khỏe mạnh!"
Anh ta cắn răng, gằn từng chữ:
"Hơn nữa, tôi không có yếu sinh lý!"
"Nam giới ấy à, toàn thân cao thấp, miệng cứng rắn! Không muốn thừa nhận cũng rất bình thường-”
Lưu Du Du còn chưa kịp tiếp tục giáo dục, chợt nghe thấy Lâm Trà không kiêng nể gì mà lớn tiếng:
"Có người đàn ông nào nguyện ý thừa nhận mình là yếu sinh lý đâu?"
Lục Yên Yên vô cùng "đáng thương" gật đầu.
Đều bởi vì vị hôn phu có vấn đề, cô ấy mới bị ép tới đây ngâm cái suối nước nóng sinh con gì đó này!
Cô ấy thật sự chính là tiểu bạch thỏ vào lầm hang nha!
Sau đó Lưu Du Du lại theo lệ thường giáo dục Lâm Trà và Lục Yên Yên, nhưng rốt cuộc không coi hai người là khách làng chơi.
Thứ nhất lúc cô ấy vào sân nhìn thấy không phải loại hình ảnh mây mưa này, thứ hai cô ấy nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, cũng giải thích tất cả.
Nhưng trong lòng cô ấy vẫn cho rằng Hạ Vân Tề không được, cho nên Lục Yên Yên mới có thể đến suối nước nóng sinh con để ngâm!
Hạ Vân Tề thấy giải thích vô dụng, cũng chỉ có thể buông tha.
Anh ta lại cùng Lục Yên Yên hàn huyên hai câu, trợ lý đặc biệt gọi điện thoại tới, nói buổi tối còn phải mở một cuộc hội nghị quốc tế, thời gian không nhiều lắm, Hạ Vân Tề chỉ có thể rời đi.
*
So với Hạ Vân Tề thảm hại hơn là mấy anh con rể giờ phút này ở bên cạnh khu hồ dành cho nam giới.
Một khắc trước khi cảnh sát xuất hiện, bọn họ mới biết được chân tướng từ trong miệng mấy anh ở rể cùng tình nhân về suối nước nóng sinh con.
Từng cái miệng há to, vừa định giải thích thì cảnh sát phá cửa mà vào!
"Cảnh sát, không được nhúc nhích!"
Tất cả mọi người bị ép ngồi xổm xuống, hai tay ôm sau đầu.
Một gã cảnh sát nhỏ đứng ở phía sau bọn họ, qua lại quở trách:
"Cậu nói các cậu! Có thể có chút khí phách hay không!"
"Nơi này là địa phương nào, chính các cậu không biết sao, còn để cho vợ tới nơi này!"
"Cho dù các cậu không được... Cũng không thể như vậy!"
"Đi bệnh viện mới là con đường chân chính, các cậu có hiểu hay không!"
Các khách mời khóc không ra nước mắt. Liễu Minh Khiêm vội vàng giải thích: "Không phải cảnh sát, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi vô tình vào đây!"
"Cái gì mà vô tình! Đừng giả bộ qua loa với tôi! Tới nơi này làm sao có thể là ngoài ý muốn!"
Đồng chí cảnh sát không hề khách khí, dùng côn bổng gõ vào lưng Liễu Minh Khiêm: "Ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi!"
Khách mời thực sự muốn khóc.
Thiên địa chứng giám, bọn họ thật sự là vô tình xông vào mà!
Sớm biết mình là bị coi là người ở rể mời đến hồ ngâm cho nam này, bọn họ sống c.h.ế.t cũng sẽ không đi vào!
Nhưng vào lúc này, Vu Hạ ngậm điếu thuốc, đi ngang qua khu hồ nước nóng dành cho nam.
"Cảnh sát Vu!"
Giang Minh Khải tinh mắt nhất, trong nháy mắt như bắt được cọng rơm cứu mạng hô to tên Vu Hạ.
Vu Hạ nghiêng đầu, thấy được bốn vị khách mời.
Vu Hạ trông thấy cả đám ngồi xổm như chó, trông mong nhìn mình....
Vu Hạ: "Xui xẻo quá, tại sao lại là các người?"...
Khách mời: "Chúng tôi cũng không muốn!"
*
Cuối cùng, anh chàng cảnh sát cởi còng tay của bốn vị khách mời, các khách mời đi theo Vu Hạ tới đại sảnh câu lạc bộ suối nước nóng.
Thông qua cuộc đối thoại giữa Vu Hạ và Lưu Du Du, bọn họ mới biết được, cảnh sát đã cắm trại ở câu lạc bộ suối nước nóng này một tuần rồi.