Anh ta là người bản địa, sống ở một khu nhà cũ của Hải thị. Cuộc sống của anh ta lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch, trâm mê trong các trò chơi, ngày đêm lẫn lộn. Cuộc sống cứ tạm bợ ngày qua ngày.
Rồi một vận may từ trên trời rơi xuống. Căn nhà ông ngoại cho anh ta ở khu nhà cũ Hải thị bị dỡ bỏ và di dời đi nơi khác. Anh ta đã nhận được bồi thường tám triệu. Anh ta lập tức trở nên giàu có sau một đêm.
Những người phất lên sau một đêm thường rất dễ đi vào con đường lệch lạc.
Chính trong khoảng thời gian đột ngột giàu lên này, Từ Tam Cân đã bị nghiện ma túy.
Những túi bột trắng kia không đắt lắm. Ban đầu thì một tuần anh ta hút 1 túi. Dần dần thành mỗi ngày 1 túi. Cuối cùng là một ngày 3 túi cũng không thoả mãn được cơn thèm thuốc của Từ Tam Cân.
Không có ma túy, thế giới đều mất đi màu sắc, cuộc sống cũng ảm đạm không ánh sáng. Tám triệu nhanh chóng tiêu hết.
Ma túy là con đường không thể quay lại. Khi Từ Tam Cân ở trong phòng trọ giá rẻ, trong phòng tất cả đều là rác rưởi. Bên cạnh còn có hàng xóm Tiểu Cường. Từ Tam Cân lục lọi khắp nhà cũng không tìm không thấy một phân tiền.
Lâm vào đường cùng, anh ta gào thét, điên cuồng. Thừa dịp ban đêm, anh ta chặn một đôi tình nhân đi ngang qua hẻm nhỏ, cướp đi ví tiền của bọn họ. Nhưng bây giờ là thời đại thanh toán điện tử nên trong ví tiền chỉ có rất ít. Năm trăm tệ còn chưa đủ cho anh ta mua một gram ma túy, Từ Tam Cân tuyệt vọng.
Đúng lúc này, anh ta tình cờ thấy ở trên internet có bán ma túy cực kỳ rẻ tiền. Gửi hàng cùng thành phố, năm trăm tệ có thể mua một túi nhỏ. Từ Tam Cân mừng rð, lập tức đặt một gói.
Sau khi nhận được hàng, anh ta lập tức hút một cái, hương vị ngọt ngấy đến tận xương.
Túi hàng này chỉ là đường phèn! Anh ta đã bị lừa! Từ Tam Cân tức điên rồi! Anh ta lập tức đi tìm người bán để phàn nàn.
Nhưng mặc dù ở cùng một thành phố nhưng giữa biển người mênh m.ô.n.g cũng rất khó để tìm được tung tích của đối phương.
Anh ta cũng không thể đi báo cảnh sát.
Từ Tam Cân ở phòng trọ suy nghĩ nửa ngày. Vốn rất tức giận nhưng nhìn lại túi đường phèn kia, trong đầu lại nảy ra một cơ hội buôn bán.
Người khác có thể kiếm tiền như vậy thì sao anh ta không thể? Chỉ cần người mua tìm không thấy mình, lại không thể khiếu nại thì việc làm ăn này của anh ta sẽ rất thuận lợi. Kiếm được tiền rồi thì còn lo gì chuyện không mua được ma túy thật?
Nói làm là làm, Từ Tam Cân mua một lượng lớn đường phèn làm giả thành ma túy. Sau đó, lại lên internet tìm kiếm người mua.
Để không làm người mua nghỉ ngờ. Cũng để tránh người mua phát hiện ra bị lừa sau đó chó cùng rứt giậu. Từ Tam Cân quy định số tiền mỗi lần giao dịch không vượt quá 1000 tệ.
Hơn nữa mỗi lần đều lựa chọn những người mua ở xa để giảm thiểu nguy cơ bị đối phương phát hiện.
Thậm chí, Từ Tam Cân còn đổi tên trên mạng của mình thành "Đường phèn", cho thấy mua đường phèn chính là mua ma túy, để lại cho người mua ấn tượng anh ta là người cẩn thận.
Vụ làm ăn này, so với tưởng tượng của Từ Tam Cân còn dễ kiếm tiền hơn!
Đa số người nghiện mua phải đường phèn đều rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc nuốt cơn tức vào trong bụng.
- Có thể mua ma túy trên mạng cũng không phải nhân vật lớn gì cho nên Từ Tam Cân cũng không sợ bị trả thù.
Chỉ là mặc dù khách hàng không phải là người tai to mặt lớn nhưng việc làm của Từ Tam Cân lại động đến miếng bánh ngọt trong miệng các đại nhân vật. Bọn họ điều tra được ở Hải thị xuất hiện một tên không có bối cảnh gì đến tranh đoạt lợi nhuận của bọn họ nên nhất định phải bị tiêu diệt.