Tiếng lòng Lâm Trà lại vang lên, trong giọng nói tràn đầy kích động.
[Lúc trước, Tiết Tịch Tịch cùng một người đàn ông khác phát sinh quan hệ, người đàn ông kia, người đàn ông kia chính là hình dưa chuột!]
[Trách không được, người ta lại yêu dưa chuột, hóa ra còn có đoạn chuyện xưa này]
[A, không đúng, Trương Tinh Châu và Tiết Tịch Tịch không phải là mối tình đầu của nhau sao?... Tiết Tịch Tịch ngoại tình?!]
Trần Tiện Tri là người đầu tiên trợn tròn mắt.
Ngày hôm qua ông là người dẫn chương trình đã nghe không ít chuyện tình cảm thanh mai trúc mã cảm động từ trường học đến áo cưới từ những vị khách đến dự đám cưới. Về đoạn tình yêu từ mối tình đầu đi đến hôn nhân này, Trần Tiện Tri đã cảm thán không ít với Liễu Minh Khiêm.
Kết quả, Tiết Tịch Tịch lại có người đàn ông khác?!
Ai cơ?
Tiểu tam này là ai?
Tiếng lòng Lâm Trà tràn đầy nghi hoặc.
[Người đàn ông đầu tiên của Tiết Tịch Tịch cũng là Trương Tinh Châu sao?]
[Đồ chơi này trưởng thành rồi vẫn có thể thay đổi hình dạng sao?]
Liễu Minh Khiêm nhíu mày: "Thứ này là di truyền, sao có thể thay đổi được!"
"Nhưng nếu thứ này không thay đổi..."
Vẻ mặt Lục Yên Yên khựng lại, đột nhiên nhớ tới chuyện các vị khách nói về việc Trương Tinh Châu chỉnh hình.
"Vậy chỉ có một trường hợp. Đó là người này không phải là Trương Tinh Châu!!"
*
Giờ phút này, tại ban công Trương gia. Tiết Tịch Tịch lần thứ ba cùng Trương Tinh Châu đề xuất muốn ly hôn, Trương Tinh Châu vẫn từ chối.
Tiết Tịch Tịch cắn răng, đối mặt với Trương Tinh Châu hoàn toàn xa lạ, rốt cục mở miệng:
"Tôi biết anh không phải Tinh Châu!"
Khuôn mặt lãnh đạm của Trương Tinh Châu đột nhiên trở nên âm trầm.
Anh ta cụp mắt, âm trầm trừng Tiết Tịch Tịch, ánh mắt lạnh băng như là một con rắn độc từ trong địa ngục bò ra.
"Cô biết nhiều rồi!"
"Anh... anh rốt cuộc là ai? Tại sao phải giả mạo Tinh Châu?"
"Tiết Tịch Tịch, em nói đùa gì đây. Anh không phải Trương Tinh Châu thì còn có thể là ai?"
Bên ngoài bùng nổ cãi vã.
Mấy người còn đang ngồi trong đại sảnh sửng sốt, nhanh chóng xông lên ban công.
Trên ban công, Trương Tinh Châu đứng thờ ơ, một tay cầm điếu thuốc, một tay đút vào túi, như cười như không nhìn Tiết Tịch Tịch.
Tiết Tịch Tịch cũng đã bị ép đến lan can ban công hoảng sợ trừng mắt nhìn Trương Tinh Châu.
“Tịch Tịch! Tịch Tịch con làm sao vậy?”
Cha mẹ Tiết lo lắng vây quanh Tiết Tịch Tịch.
Tiết Tịch Tịch vừa sợ vừa hoảng, ánh mắt đều đã đỏ lê: "Cha, mẹ, người này không phải Tinh Châu!"
Cha mẹ Tiết lộ vẻ khó hiểu, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Trương Tinh Châu.
Trong ấn tượng của bọn họ, người này quả thật không giống với Trương Tinh Châu trước kia. Nhưng bà Trương đã nói không có chuyện này sao, sao lại không phải chứ?
Phía sau truyền đến thanh âm âm vang hữu lực của bà Trương:
"Đây là cháu trai của ta. Ta nuôi lớn nó từ khi còn bé, chăm sóc từng chút một. Ta còn có thể nhận lầm sao?"
Bà Trương đi chậm nhất.
Bà đã hơn tám mươi tuổi, tóc hoa râm, sắc mặt khô héo, bước chân cũng run rẩy. Nhưng dù vậy, bà vẫn không chút do dự bảo vệ Trương Tinh Châu ở phía sau.
"Bà nội, bà thật sự bị người này lừa! Con biết bà và Tinh Châu quen thuộc nhưng con và Tinh Châu cũng lớn lên cùng nhau. Làm sao con có thể nhận lầm!
Bà Trương bễ nghễ nhìn Tiết Tịch Tịch một cái, hừ lạnh một tiếng. Quay đầu từ ái vỗ vỗ tay Trương Tinh Châu: "Cháu ngoan, yên tâm, bà nội ở đây!"
Sau đó, bà lại chuyển hướng về phía Tiết Tịch Tịch, ánh mắt trước sau như một lạnh lùng cùng không khách khí: "Ai biết vì sao cô nói như vậy? Có thể chính là muốn ly hôn cho nên cố ý vu hãm cháu trai lớn của tôi?"
"Bà nội!"
Tiết Tịch Tịch cũng gấp đến mức muốn khóc.
Cái mũi xinh đẹp nhăn lại, hốc mắt ủy khuất đến đỏ bừng: "Con biết, Tinh Châu bị hủy dung sau lần tai nạn xe cộ đó, mặt cũng không giống nhau. Nhưng, nhưng nơi đó không có khả năng cũng không giống nhau. Anh ta thật sự không phải..."