Ngày hôm qua, Trữ Duy Khiêm lại mạo danh Trương Tinh Châu trở lại thôn Tình Xuyên bắt cóc bà Trương!"
Lâm Trà:!!!
Giang Minh Khải: "Cảnh sát đã tìm cả ngày, vẫn không tìm được tung tích của bọn họ."
Anh ngước mắt nhìn về phía Lâm Trà.
Lúc này Lưu Du Du liên lạc với Giang Minh Khải vì hy vọng Lâm Trà có thể biết vị trí của bà Trương.
Lâm Trà cũng không biết tên thật của bà Trương nhưng căn cứ vào tên của Trữ Duy Khiêm, cô vẫn nhanh chóng tìm được manh mỗi.
[Tìm được rồi!]
[Trữ Duy Khiêm sau khi bắt cóc bà Trương thì đi... đến bệnh viện Hải Thị?]
*
Cảnh sát đến bệnh viện ngay lập tức.
Trữ Duy Khiêm hôn mê, mặc quần áo bệnh nhân, nằm trên giường còn chưa tỉnh lại.
Vu Hạ mang theo một đám cảnh sát xông vào phòng bệnh, lắc mạnh hai vai Trữ Duy Khiêm.
"Trữ Duy Khiêm! Anh tỉnh lại đi! Bà Trương rốt cuộc đang ở đâu?! Trữ Duy Khiêm!"
Trữ Duy Khiêm đang hôn mê nhíu mày.
Có lẽ là tác dụng của thuốc mê khiến anh vẫn không tỉnh lại mà chỉ cau mày.
Ngược lại y tá bên cạnh giúp Trữ Duy Khiêm thay thuốc ngồi không yên, đẩy Vu Hạ ra:
"Anh ta là bệnh nhân. Các người hung dữ cái gì, nơi này là bệnh viện!"
Vu Hạ lạnh mặt tức giận nói: "Anh ta vừa mới bắt cóc một vị bà lão hơn tám mươi tuổi!"
"Bắt cóc? Làm sao có thể?" Tiểu y tá kinh ngạc nhìn Trữ Duy Khiêm đang hôn mê với vẻ mặt không thể tin.
Đúng lúc này, Lưu Du Du vội vàng chạy tới.
"Vu Hạt Anh bình tĩnh một chút!" Cô ấy đè Vu Hạ xuống.
Cô biết Vu Hạ là người nôn nóng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua Trữ Duy Khiêm, cho nên lắc đầu với anh ta: "Mọi người đều ở đây, anh ta chạy không thoát đâu."
Sau đó, Lưu Du Du nhìn về phía tiểu y tá, cúi người, vẻ mặt áy náy nói: "Bởi vì nóng lòng tìm lại bà cụ mất tích nên đồng nghiệp cảnh sát của chúng tôi hơi lỗ m ãng một chút, mong cô bỏ qua."
Gô y tá lắc đầu tỏ vẻ hiểu.
Lưu Du Du lại nhìn về phía Trữ Duy Khiêm đang hôn mê trên giường bệnh: "Đây là tên bắt cóc chúng tôi muốn tìm. Anh ta... rốt cuộc làm sao vậy, sao đột nhiên lại nằm viện?"
Tiểu y tá chỉ là người mới tới chăm sóc bệnh nhân nên không biết bệnh tình của đối phương, cũng không biết giải thích như thế nào. Đúng lúc này, một vị bác sĩ mặc áo bluse trắng đi vào phòng bệnh.
Anh ta không bị bệnh.
Lưu Du Du quay đầu lại thấy người phụ nữ phía sau.
Bà ấy vẫn mỉm cười hiền lành, đẩy gọng kính trên sống mũi.
Bà ấy là Tiền Tích Từ, viện trưởng bệnh viện Hải Thành -Tiền Tích Từ.
"Viện trưởng Tiền, lại gặp mặt rồi."
Lưu Du Du khẽ gật đầu với Tiền Tích Từ: "Có thể nói với cảnh sát về tình hình của anh ta không?”
Tiền Tích Từ nhìn về phía Trữ Duy Khiêm trên giường bệnh.
Trữ Duy Khiêm có thể cảm nhận được điều gì đó nên nhíu mày thật sâu, mí mắt giật giật.
Tiền Tích Từ thở dài: "Nó vừa mới hiến thận cho bà nội bị suy thận. Bây giờ thuốc mê vẫn còn tác dụng cho nên còn chưa tỉnh."
Cái, cái gì? Lưu Du Du và Vụ Hạ sửng sốt, cảm giác như mình nghe lầm.
Tiền Tích Từ đảo qua, vừa vặn nhìn thấy ảnh chụp trong tay một cảnh sát, rõ ràng là ảnh chụp giấy tờ của bà nội.
Cô chỉ vào tấm phim kia:
"Bà cụ mất tích mà các anh tìm chính là bà nội của anh ta. Trước đây bà Trương bị tai nạn xe cộ, thận bị tổn thương nên cần phải thay thận. Thận của Trương Tinh Châu là tương thích nhất nhưng bà Trương ngại đắt nên không đồng ý phẫu thuật."
"Ngày hôm qua, Trương Tinh Châu mang theo bà nội bệnh nặng đến bệnh viện, nói anh ta đã gom góp đủ tiền phẫu thuật. Cho nên chúng tôi làm phẫu thuật thay thận cho bọn họ."
"Chuyện chính là như vậy. Còn có vấn đề gì sao?"
Tiếng ồn ào trong phòng bệnh lớn dần. Mùi nước khử trùng và formalin tràn ngập xoang mũi.
Trữ Duy Khiêm mơ mơ màng màng tỉnh lại. Vì tác dụng của thuốc mê nên đầu anh ta như một cục bùn nhão, vết mổ ở bụng bị đau khiến cơ mặt anh ta co quắp.
Anh ta mở mắt ra và nhìn thấy những người xung quanh giường bệnh.
Ngoại trừ cảnh sát mặc đồng phục, còn có người nhà họ Tiết vừa chạy tới.