Nhưng một khắc kia, vẻ mặt cha Trương nghiêm túc, không chút do dự chuyển tay lái.
Bánh xe phía trước trong nháy mắt chuyển hướng, toàn bộ xe tải tại khoảng cách Trữ Duy Khiêm không đến mấy centimet bị chuyển hướng sau đó mãnh liệt đụng về phía bên đường cột điện!
Trữ Duy Khiêm lảo đảo ngã trên mặt đất. Anh ta chỉ bị trầy tay, chảy ra m.á.u loãng.
Mà xe tải trước mặt lại bị đụng đến nát bét, hơn phân nửa đầu xe bị ghim vào cột điện, người lái cùng người trên ghế lái phụ đều đã chết.
Trữ Duy Khiêm bối rối.
Nhìn dầu từ bình xăng chảy ra theo vết nứt, uốn lượn trên con đường nhựa đổ nát. Vít dây điện nghiêng mạnh, bị dây điện phía trên quấn quanh không đổ xuống nhưng trên đỉnh lại lóe lên bọt điện đáng sợ.
Cậu bé ngã xuống đất, gào khóc.
Tiếng khóc gọi về lý trí của Trữ Duy Khiêm.
Anh ta giật mình tỉnh giấc, điện thoại di động đập xuống đất đã hỏng rồi.
Anh ta không quan tâm nhiều lắm nắm lấy cậu bé: "Mau tìm mẹ, gọi xe cứu thương!"
Sau đó, anh ta vừa lăn vừa bò vọt tới bên cạnh xe tải.
Đừng chết, đừng chết!
Cái gì anh ta cũng không để ý mà chỉ ra sức đẩy xe tải. Hai tay anh ta bị kim loại vỡ tan quẹt ra từng vết m.á.u đáng sợ nhưng anh ta vẫn không ngừng cố gắng.
Thân xe hư hỏng quá nghiêm trọng, cửa xe không thể mở ra bình thường.
Trữ Duy Khiêm lấy khuỷu tay đập vỡ cửa sổ xe, đưa tay kéo người trong xe. Thủy tinh vỡ nát đ.â.m vào cánh tay Trữ Duy Khiêm, m.á.u tươi theo thủy tinh chảy xuống đất.
Nhưng Trữ Duy Khiêm dường như không cảm thấy đau đớn, dùng hết khí lực toàn thân, mới cứu được bà Trương gần cửa sổ xe nhất ra. Hắn ghé vào mặt của bà nghe trong chớp mắt.
Còn thở là chưa chết.
Nhưng anh ta không biết những biện pháp cấp cứu khác nên vội vàng đi cứu người tiếp theo.
Nhưng lần này, anh ta vừa vọt tới bên cạnh xe tải thì một sợi dây điện lóe lên. Dây điện treo lơ lửng đột nhiên đứt gãy rơi vào trên đầu xe đang chảy ra.
"Oanh" một tiếng, xe tải bị nổ thành phế tích! Ánh lửa cuốn theo sóng khí nồng đậm mà đến, trong nháy mắt thiêu hủy tất cả da thịt trên mặt Trữ Duy Khiêm!
*
Tỉnh lại lần nữa, là ở trong bệnh viện.
Trữ Duy Khiêm bị bao bọc như xác ướp, anh ta vừa mở mắt liên nghe thấy giọng bà Trương bên cạnh - -
“Tinh Châu! Tinh Châu, cháu không sao chứ?”
Khi đó thân thể anh ta còn chưa khôi phục, âm thanh nghe được cũng rất mơ hồ.
Nhìn thấy là bà lão được mình cứu ra, chỉ hàm hồ trả lời một câu "Ù”.
Cũng chính là câu này, làm cho bà Trương mừng rỡ: "Là cháu của tôi! Cháu của tôi không sao! Cháu của tôi không sao!"
Các t.h.i t.h.ể trong xe tải đã bị nổ tung và các bác sĩ pháp y đã xác định rằng có năm thi thể. Sau khi ở bệnh viện, bà Trương hiểu lầm Trữ Duy Khiêm thành Trương Tinh Châu. Cỗ t.h.i t.h.ể thứ năm kia, đương nhiên bị coi là người qua đường lúc ấy.
- Bà Trương lúc ấy ngồi trong xe không biết ông Trương căn bản không đụng vào người qua đường.
Trữ Duy Khiêm cứ như vậy trời xui đất khiến thành Trương Tinh Châu.
Anh ta muốn giải thích nhưng lại không nỡ.
Lớn như vậy, lần đầu tiên lúc sinh bệnh, có người tự mình đút cháo cho anh ta. Khi anh ta trị liệu đau đến ngủ không được, bà sẽ vẫn ở bên cạnh, thậm chí sẽ hát đồng d.a.o cho anh ta nghe. Mặc dù anh ta đã sớm không còn là tiểu hài tử. Bà sẽ tàm dừng tất cả mọi chuyện trên tay để cùng anh làm kiểm tra, coi anh là người quan trọng nhất. Đó là cảm giác được quan tâm.
Thật tốt khi có một gia đình.
Đều nói từ xa xỉ vào tiết kiệm sẽ khó khăn. Tham luyến rồi là sẽ thành nghiện.
Ngay từ đầu, Trữ Duy Khiêm nghĩ, khi anh ta khỏi bệnh rồi thì liền nói cho bà nội biết sự thật. Sau đó, Trữ Duy Khiêm nghĩ, cùng bà nội mừng sinh nhật xong thì nói cho bà biết sự thật. Sau đó, Trữ Duy Khiêm nghĩ đợi tới năm mới liền nói cho bà Trương sự thật... Sau đó nữa, liền về sau hai năm.
Đời người không có quá nhiều hai năm.
Trương Tinh Châu thật không có, bà Trương tương lai cũng không có.
Lúc trước tai nạn xe cộ đã làm tổn thương thận của bà. Thận của bà suy kiệt, sống không được lâu lắm.
Trị liệu cho Trữ Duy Khiêm đã tiêu hết hơn phân nửa chỉ phí trong nhà nên không còn bao nhiêu tiền.