Gần đây liên tiếp xảy ra chuyện khiến bà Trương quên mất hôm nay là sinh nhật tám mươi tuổi của mình.
Tám mươi tuổi...
Bà Trương chậm rãi trở lại bên giường, chàng thiếu niên kia đặt bát mì trường thọ lên bàn rồi lấy đũa sau đó dùng hai tay đưa cho bà.
Trong mắt chàng trai có ánh sáng lấp lánh.
Mặc dù băng vải đã che đi gần hết biểu tình trên mặt đối phương nhưng bà Trương vẫn có thể nhìn ra sự lo lắng và động tác cẩn thận từng li từng tí trên mặt người này, không chỉ vậy mà gương mặt đó còn có tràn đầy sự chờ mong.
Trên cánh tay giơ lên của anh ấy có vết xước rất rõ ràng, đó là dấu vết bị cửa sổ thủy tinh cứa vào khi cứu bà trong lúc tai nạn xe cộ.
Sâu như vậy có lẽ cả đời sẽ để lại sẹo.
Đây là một đứa trẻ ngoan.
Từ trong miệng cảnh sát bà Trương biết được cậu thiếu niên đó vì cứu một đứa bé mà dẫn đến tai nạn xe cộ, chuyện này không trách được cậu ta.
Nhưng tại sao người này lại giả mạo cháu trai của bà ấy chứ?
Nhà bà ấy chỉ là một gia đình bình thường ở nông thôn mà bà ấy cũng là một bà già gần đất xa trời nên nếu giả mạo cháu trai của bà ấy thì có tác dụng gì cơ chứ?
Cho đến khi bà Trương tình cờ biết được từ miệng cảnh sát là t.h.i t.h.ể của "người qua đường" kia đến bây giờ cũng không có người nhận, cứ tiếp tục như vậy sẽ bị đưa đến nhà hỏa táng thiêu hủy cùng với những t.h.i t.h.ể không người nhận khác.
Trong nháy mắt bà Trương ý thức được tại sao Trữ Duy Khiêm lại muốn như vậy.
Bọn họ đều giống nhau!
Thế giới rộng lớn như vậy nhưng bọn họ đều lẻ loi chỉ còn lại có một người. Tất cả những lời nói dối và che giấu kia chỉ là vì yêu cầu xa vời về thứ tình cảm đã sớm không tồn tại nhưng trong lòng họ lại vô cùng mong muốn mà thôi.
Mặc dù tình cảm này là trộm được nhưng người trộm tình cảm cũng không phải đang thật lòng sao?
Trữ Duy Khiêm vẫn cho rằng bà nội đã cho anh ấy một gia đình.
Nhưng thật ra chính vì sự tồn tại của anh ấy mới khiến bà nội nguyện ý tiếp tục sống sót...
Sau đó Trữ Duy Khiêm và Tiết Tịch Tịch ly hôn và anh ấy cũng khôi phục thân phận ban đầu. Tuy vậy nhưng người này vẫn ở thôn Tình Xuyên để chăm sóc bà Trương vừa xuất viện.
Sau khi trưởng thôn trở về đã cùng các thôn dân bàn về chuyện bà Trương bệnh nặng phải phẫu thuật và về phần tiền mừng hôn lễ. Các thôn dân cũng hiểu được mà mọi người cùng là bà con trong xã, cùng nhau sinh hoạt nhiều năm như vậy nên khi bà ấy nói mình sinh bệnh, bọn họ cũng đã họp mặt tính chuyện giúp đỡ!
Phần tiền mừng này mọi người cũng không tìm Trữ Duy Khiêm đòi lại. Thậm chí thôn ủy còn giúp bà Trương xin cứu trợ y tế để bà ấy có thể tiết kiệm được hơn phân nửa chi phí.
Tuy nhiên Lưu Du Du và Vu Hạ vẫn nghiêm túc giáo dục Trữ Duy Khiêm khi mạo danh thay thế người khác.
Đây là hành vi vi phạm, điều này không đúng về mặt đạo đức!
Vì thế bọn họ để cho Trữ Duy Khiêm viết một bản kiểm điểm 5000 chữ rồi cho phát thanh tại trạm phát thanh của thôn Tình Xuyên!
*
Chuyện ở thôn Tình Xuyên kết thúc.
Bên kia Lâm Trà cũng đã trở về từ Hoàng Thành sau khi quay xong bộ "Họa Cốt".
Cô về nhà nghỉ ngơi nửa ngày sau khi đến bệnh viện Hải Thành thăm bà Trương.
Ngày hôm sau lại được Trần Vân đưa thông báo mới đến trường quay.
Trong khoảng thời gian còn lại cô muốn ký hợp đồng làm người phát ngôn trang sức của Lam Huyết, sau đó tham quan xưởng khai thác và chế tác trang sức của nhãn hàng này nên ngày hôm sau phải quay quảng cáo của nhãn hàng. Trên đường đi Trần Vân cũng giới thiệu đối tượng quay phim lần này. Bởi vì Lâm Trà là người phát ngôn mới ký hợp đồng của Lam Huyết nên sẽ hợp tác với Vu Kiêu. Anh ta là một người đại diện khác ký hợp đồng với nhãn hàng.
Vu Kiêu hơn ba mươi tuổi, đi theo con đường chính trực.
Phim anh quay cũng đều là một vài bộ chính kịch nên tuy rằng lưu lượng chỉ ở tầm trung nhưng danh tiếng của người này vẫn rất tốt.