"Một nam nghệ sĩ tùy thời có thể sập phòng cùng một nữ nghệ sĩ có tiềm năng thì tôi không tin quý công ty lại không có mắt nhìn như thế."
"Tôn phó tổng?"
Hà Tinh Tinh sửng sốt, không nghĩ tới Tôn Thiên Thiên lại bảo vệ Lâm Trà như vậy, nhưng cô ta cũng chỉ dại ra trong chớp mắt, rất nhanh sắc mặt khôi phục như thường:
"Anh Kiêu sẽ không sập phòng, xào CP chỉ là thủ đoạn ở trong giới giải trí mà thôi, anh ấy không làm gì sai!"
Tôn Thiên Thiên khẽ cười, bễ nghề nhìn về phía Hà Tinh Tinh bên cạnh Vu Kiêu.
Cô dường như nhìn thấy chính bản thân mình.
Đương nhiên khi đó cô thích Triệu Khoan nên cũng sẽ tin tưởng vững chắc Triệu Khoan sẽ không phản bội mình.
Sở dĩ như vậy bởi vì cô có sự tự tin đối với khuôn mặt kia của Triệu Khoan và với thân phận phó tổng giám đốc công ty giải trí Tinh Huy của mình.
Nhưng Hà Tinh Tinh chẳng qua không phải tự tin mà là kẻ bị tình yêu làm mờ mắt!
Tôn Thiên Thiên lấy ảnh chụp từ trong túi xách ra, tất cả đều là ảnh thân mật của Vu Kiêu và các nữ minh tinh trong đó không thiếu ảnh chụp anh ta thân cận với Lâm Trà.
"Hà tiểu thư, cô thấy rõ ràng những thứ này thật sự chỉ là xào CP?"
Trong tiệc tối của Lam Huyết phóng viên không thể đi vào nên chỉ có thể chụp ảnh ở cửa. Cho nên Tôn Thiên Thiên cũng không khách khí trực tiếp ném toàn bộ ảnh chụp lên mặt Vu Kiêu!
Ảnh chụp bay lả tả rơi xuống, rơi đầy bốn phía Hà Tinh Tinh.
Vu Kiêu bất ngờ không kịp đề phòng bị người ta đá vào mặt, anh ta mắng chửi: "Tôn Thiên Thiên, cô làm cái gì vậy! Đây đều là giả! Đây không phải thật!"
Tôn Thiên Thiên cười nhạo: "Có phải thật hay không trong lòng anh không phải tự biết sao?" "Tinh Tinh, em phải tin tưởng anh!"
Vu Kiêu nhìn thấy những bức ảnh trên mặt đất thì kinh ngạc trong chớp mắt, rất nhanh ý thức được sự ổn định của Hà Tinh Tinh mới là điều quan trọng nhất, lập tức thâm tình chân thành nói với cô ta:
"Tinh Tinh, anh yêu em! Trên thế giới này ngoài anh ra còn có ai sẽ yêu em như vậy chứ? Những bức ảnh này cũng chỉ là anh gặp dịp thì chơi, là vì có thể cho em cuộc sống tốt đẹp hơn!"
Hà Tinh Tinh nhặt mấy tấm ảnh trên mặt đất lên.
Cô ta nhìn Vu Kiêu xuân phong đắc ý trong ảnh, rõ ràng trong lòng vô số lần tự nói với mình đó đều là giả, anh Kiêu của cô ta chỉ vì công việc mà thôi.
Nhưng nhìn dáng vẻ anh ta ôm người phụ nữ khác vẫn khiến mũi Hà Tinh Tinh cay cay, hốc mắt bất giác đỏ lên, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một sự uất ức nhưng suy cho cùng đây cũng là tiệc tối nên cô ta tuyệt nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Trong lòng Lâm Trà thầm lớn tiếng khen ngợi Tô Thiên Thiên quá tài giỏi: [Tôn tổng giỏi quá đi! Vậy mà lại lấy được chứng cớ ra! Vu Kiêu xem những nữ minh tinh kia là gặp dịp thì chơi hay là thật sự thấy thú vị, Hà Tinh Tinh sao lại không nhìn ra chứ!]
[Rõ ràng lúc anh ta đối xử với Hà Tinh Tinh mới càng giống gặp dịp thì chơi!]
Bất thình lình, Lâm Trà nhìn thấy đôi mắt hơi ửng đỏ của Hà Tinh Tinh.
Lâm Trà dừng lại.
Tiếng lòng đột nhiên im bặt.
Hà Tinh Tinh không nghe thấy tiếng lòng của Lâm Trà, cô ta hít sâu một hơi nuốt hết chua xót dâng lên sống mũi.
"Phó tổng Tôn, không cần phải cho tôi xem những thứ này. Tôi đã nói rồi những thứ này anh Kiêu đều đã báo cáo với tôi rồi!"
Cô ta nói rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y Vu Kiêu: "Cho nên tôi tin anh Kiêu!"
Tôn Thiên Thiên cau mày.
Người phụ nữ này... Là bị cương thi ăn hết não rồi thay bằng một đống mù quáng sao! Sao mà lại có thể như này! Nhưng vào lúc này Tư Đồ Thanh cùng Hà đổng đi tới.
Hà Tinh Tinh thấy Hà đổng xuất hiện, lập tức nhào tới: "Ba!"
"Con gái ngoan!"
Hà đổng cưng chiều xoa xoa tóc Hà Tinh Tinh: "Sao hốc mắt lại đỏ rồi, chịu uất ức gì sao?"
"Ba, đều là con không tốt, con có chút hiểu lầm với người phát ngôn mới của công ty."
Vu Kiêu nói.
Anh ta giành trước một bước nói: "Tinh Tinh là muốn giúp con nhưng không ngờ Tôn phó tổng lại hùng hổ dọa người như vậy!"
Tôn Thiên Thiên:???
Thật là hảo thủ, giám trả đũa bừa à!
"Tôn tổng."
Hà đổng mỉm cười nhìn về phía Tôn Thiên Thiên, bộ dạng của ông ta rất giống Hà Tinh Tinh chỉ là đôi mắt kia của hết sức sắc bén, giống như chim ưng bay lượn trên không trung.