Bên cạnh là Tư Đồ Thanh mà cô vừa mới thuận tiện mời để cho Tư Đồ Thanh cũng có thể ăn dưa ngon hơn.
Tư Đồ Thanh nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, nụ cười ôn nhu cứng ngắc trong chớp mắt.
Tuy rằng cô lén chơi hoa nhưng trên mặt vẫn cực kỳ đoan trang, một lúc sau mới bình thường lại.
Tôn Thiên Thiên:
"Nếu không phẫu thuật chuyển giới thì sao mà chuyển từ nữ sang nam được. Làm phẫu thuật này cũng không đơn giản chỉ là cắt bỏ rồi tiêm hormone, mà cả chỗ đó cũng cần phải gắn thêm đó đó... Cũng thay đổi giống nhau nhỉ"
Phẫu thuật chuyển giới hiện đại đã rất phổ biến, chẳng qua quan niệm truyền thống của người Trung Quốc khiến ít người thực hiện phẫu thuật này, nhưng ở Thái Lan, Âu Mỹ thì nhiều.
"Nhưng mà, tôi nghe nói..."
Không biết Ôn Vãn Ngưng rời khỏi Hoắc Yến Từ khi nào, tự nhiên gia nhập nhóm nhỏ ăn dưa của Tôn Thiên Thiên và Tư Đồ Thanh:
"Phẫu thuật cũng tương đối nguy hiểm, cho nên nếu không quá cần thiết thì sẽ không có ai đi làm phẫu thuật này."
Cô nâng cằm suy nghĩ một chút, lông mi khẽ run: "Lâm Trà nói 3cm, tám phần là thật."
Giọng Ôn Vãn Ngưng không lớn, không nhỏ. Vừa vặn xung quanh có mấy vị khách ăn dưa mới đều nghe được.
Triệu Tân Nam mở to mắt.
Mẹ nó, có cả loại phẫu thuật này à!
Xem ra so với bên trên thì ông ta không đủ, nhưng so với dưới vẫn có thừa nha!
Đột nhiên Triệu Tân Nam cảm thấy mình yếu một chút cũng không sao, ít nhất giờ vẫn hơn 3cm
Bao Văn Hãn và Chu Trạch Hủ cũng đứng thẳng lên.
Sức mạnh của đàn ông đâu!
Ngay đây!
Chỉ có Vu Kiêu đột nhiên dâng lên một cảm giác khủng hoảng và khó xử.
Sắc mặt anh ta đỏ bừng, mong tìm một cái lỗ chui vào, nhưng vì thể diện trước mắt vẫn cắn răng nói: "Tinh Tinh, đó, đó đều là giả!"
Hà Tinh Tinh do dự nhìn Vu Kiêu một cái, Vu Kiêu vội vàng giải thích: "Ý của tôi là thứ đó của tôi là thật. Nhưng Lâm Trà nói điêu, sao thứ đó của anh có thể chỉ có 3cm chứ?"
Biểu cảm Hà Tinh Tinh rối rắm.
Giọng nói trong lòng vẫn luôn nói với cô, đừng để ý đừng để ý, cô và Vu Kiêu ở bên nhau cũng không phải vì chuyện đó!
Thật hay giả thì có làm sao?
Nhưng không hiểu sao, Hà Tinh Tinh lại cảm giác giống như có một cây gai đ.â.m vào trong lòng khiến cô cực kỳ khó chịu.
"Rốt cuộc là thật hay giả, Vu lão sư không tự đo sao?"
Phía sau đột nhiên cất lên một giọng nam, giọng điệu tràn đầy chế nhạo. Vu Kiêu quay đầu lại, thấy Chu Trạch Hủ đứng cách mình không xa.
Chu Trạch Hủ mặc một bộ âu phục được cắt may vừa vặn, một tay đút vào túi quần, hả hê nhìn Vu Kiêu.
Từ khi chương trình "Cuộc sống thư giãn" bắt đầu, Chu Trạch Hủ đã đi theo Lâm Trà ăn dưa. Hơn nữa bởi vì thân phận của hai người tương đối giống nhau, cũng thường cùng nhau hoạt động nên cũng thường xuyên ngồi gần nhau.
Theo Lâm Trà lâu như vậy thì đương nhiên anh ta biết dưa mà Lâm Trà khui là thật hay là giả.
Rõ ràng là mình có vấn đề còn không biết xấu hổ nói dưa của Lâm Trà có vấn đề?
Thật không biết xấu hổ!
"Lâm Trà, Lâm Trà có chứng cớ gì sao mà lại nói như vậy?”
Vu Kiêu thẳng lưng ra vẻ kiên cường nhưng vẫn không giấu được sự chê bai và lửa giận trong giọng nói: "Chỉ cần không có chứng cớ thì có nghĩa là cô ấy đang bịa chuyện, bịa đặt!"
"Xì, người ta chỉ nói ở trong lòng thôi, cũng có nói ra đâu!"
Tôn Thiên Thiên mỉa mai nhìn Vu Kiêu: "Vu lão sư, anh ở bờ biển à, sao quản rộng như vậy?
"Cô- -! Các người!"
Vu Kiêu tức giận đến nổ phổi.
Nhưng Tôn Thiên Thiên nói không sai. Hiện tại tất cả mọi người biết đây chỉ là tiếng lòng của Lâm Trà, mà anh ta lại không có khả năng đi tố cáo tiếng lòng của Lâm Trà bịa đặt.
Đương nhiên Hà Tinh Tinh cũng có thể đi hỏi Lâm Trà rốt cuộc những lời kia thật giả, nhưng Lâm Trà nhất định sẽ không trả lời thật lòng.
Chẳng lẽ cứ để cho anh ta ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy?
Sắc mặt Vu Kiêu lập tức tối sầm lại, thậm chí hơi nham hiểm.