Vu Kiêu hoảng hốt thanh minh, nói chuyện cũng lộn xộn: "Vừa rồi tôi không nghe rõ bắt đầu! Cơ bản là chưa chuẩn bị tốt! Ván vừa rồi không tính!"
Mọi người xung quanh đều liếc xéo Vu Kiêu, vẻ mặt trào phúng.
Thua thì thua, còn nói chưa chuẩn bị tốt?
Thật sự là thua nên không chịu nổi mà!
Nhưng đúng là Vu Kiêu thua không chịu nổi.
Chu Trạch Hủ không nói gì, cậu ta nhìn Vu Kiêu, lại nhìn Tôn Thiên Thiên, sau khi được Tôn Thiên Thiên ngầm đồng ý, cậu ta mới mở miệng:
"Vậy, làm lại lần nữa?"
Hả!
Vu Kiêu nặng nề gật đầu: "Lại một lần nữa!"
Mặc dù lại đấu một lần rất không vẻ vang, nhưng nếu truyền ra ngoài cho người ta biết anh ta không thể thắng được ngay cả với một Idol ẻo lả, chẳng phải là càng chắc chắn cơ bắp của anh ta đều là giả!
Cho nên vì suy nghĩ lâu dài cũng phải làm lại một lần nữa. Lần này anh ta tuyệt sẽ không cho Chu Trạch Hủ cơ hội!
Nhưng...
Lại nặng nề "Bốp" một tiếng, Chu Trạch Hủ lại dễ dàng vật ngã tay Vu Kiêu!
Chu Trạch Hủ: "..."
Cậu ta cũng không biết sức của mình lại lớn như vậy?
Chu Trạch Hủ gãi gãi gáy, vô cùng chân thành hỏi một câu: "Vu lão sư... có phải anh chưa ăn no không?”
Lời này làm cho Vu Kiêu càng thêm khó xử.
Anh ta không dám tin nhìn cánh tay mình bị đè trên bàn, mặt càng đỏ lên. Sao có thể chứ?
Mặc dù cơ bụng của anh ta là giả, nhưng anh ta cũng có tập thể hình mà. Sao anh ta có thể bại bởi tiểu bạch kiểm Chu Trạch Hủ này?!
Quên mất bản thân mấy cân mấy lượng!
Lâm Trà nhích vào trong đám người, vừa cổ vũ cho Chu Trạch Hủ, vừa giẫm lên Vu Kiêu một cách không thương tiếc ở trong lòng.
[Vu Kiêu sẽ không quên cơ bụng của anh ta là chỉnh hình chứ? Những cơ bắp khác cũng đều nhờ bột protein mới tập luyện ra mà?]
[Còn Chu Trạch Hủ là nhảy chính của nhóm nhạc nam, một tay xoay ngược thật trâu bò! Thậm chí anh ta còn có thể nhảy lộn ngược cả một điệu! Hơn nữa cơ bụng sáu múi của anh ta không dựa vào bột protein, cũng không dựa vào chỉnh hình là hàng thật giá thật. Rốt cuộc Vu Kiêu lấy tự tin ở đâu ra mà lại cảm thấy mình có thể một phát thắng Chu Trạch Hủ chứ?]
Tôn Thiên Thiên im lặng không lên tiếng, trên mặt lại lộ ra nụ cười.
Bây giờ Chu Trạch Hủ là tiêu chuẩn thần tượng tuyến một, là đối tượng trọng điểm được công ty bồi dưỡng.
Cô biết rất rõ thực lực của Chu Trạch Hủ ở đâu. Đương nhiên, nếu cơ bắp của Vu Kiêu là hàng thật giá thật thì nhất định Chu Trạch Hủ không có ưu thế gì.
Nhưng không phải Lâm Trà nói là giả sao?
Hiện trường có người cười trộm, cũng có người mỉa mai.
Chỉ có Vu Kiêu xấu hổ, phẫn nộ, không dễ chịu chút nào.
Hà Tinh Tinh cũng không dễ chịu chút nào.
Cô nhíu mày, năm ngón tay cầm lễ phục siết chặt gần như muốn kéo ren váy xuống.
Cô không nên chê bai Vu Kiêu.
Dù sao Vu Kiêu cũng là chồng của mình, bản thân cô cũng chỉ có dáng người bình thường, nhan sắc bình thường, vốn dĩ cũng không xứng với Vu Kiêu.
Cho dù những thứ kia của Vu Kiêu đều là giả, cô cũng không nên yêu cầu quá nhiều. Nhưng dù vậy, trong lòng Hà Tinh Tinh vẫn có một ý niệm.
Ngoài mấy cái đó ra, Vu Kiêu cũng không có gì hơn.
Dường như giữa cô và Vu Kiêu không có gì xứng hay không xứng.
Có lẽ mất đi Vu Kiêu chưa chắc cô không tìm được người tốt hơn?
Hà Tinh Tinh bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc lắc đầu.
Cô ấy đang nghĩ gì vậy!
Vu Kiêu chính là người yêu mình nhất! Trừ Vu Kiêu ra, cô không thể nào tìm được người tốt hơn!
Vu Kiêu còn buông bỏ nhiều thứ vì cô như vậy!
Hẳn là cô nên tôn trọng Vu Kiêu hơn người khác, giúp đỡ Vu Kiêu hơn mới đúng!
Hà Tinh Tinh hít sâu, nhẹ nhàng giúp Vu Kiêu xoa cánh tay bị vật ngã, an ủi: "Anh Kiêu, anh không sao chứ?”
Cơ bắp cánh tay Vu Kiêu đau đớn nhưng anh ta vẫn cố kìm nén, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười, nói với Chu Trạch Hủ:
"Tuổi trẻ mà, tuổi trẻ thật là tốt!"
Dù sao anh ta cũng lớn hơn mười tuổi mà?
Thể lực yếu một chút cũng bình thường thôi!
[Cười c.h.ế.t mất, còn lấy tuổi ra để cứu vãn tự tôn?]