Kỳ bảy của, đạo diễn Du không mời khách quý, cũng không bố trí bất cứ công việc đồng áng nào cho khách mời.
Chủ đề hoạt động của kỳ này xoay quanh "những con thú cưng dễ thương". Trong chương trình kỳ hai, các khách mời giúp bà Hạ hàng xóm tìm được những chú mèo tam thể con của Quang Tông giấu ở sáu nơi, cũng được bà Hạ nhờ tìm người nhận nuôi thích hợp cho sáu con mèo nhà.
Vừa thông báo xong đã có rất nhiều người xem ngồi xổm trong phòng phát sóng hăng hái báo danh. Họ đều muốn có được một con mèo nhỏ, tổ chương trình cũng xét duyệt nhiều lần những người báo danh rồi mới quyết định sáu người nhận nuôi.
Lúc ấy mèo con chưa được một tháng, còn chưa cai sữa, chưa tách mèo mẹ được. Vì thế tổ chương trình và những người nhận nuôi quyết định chờ một thời gian nữa, khi mèo con lớn lên một chút thì mới nhận nuôi.
Chớp mắt lại qua hơn một tháng, đã đến lúc có thể đưa đám mèo nhỏ rời đi.
Đạo diễn Du đứng trên một cái bệ đá trong tiểu viện, cao giọng nói: "Nhiệm vụ của các cậu kỳ này là đưa mèo con đến bệnh viện thú cưng trải nghiệm, sau đó đưa mèo con cho người nhận nuôi. Ngày đầu tiên là kiểm tra sức khỏe, hai ngày sau đưa mèo con cho người nhận nuôi, tổng cộng ba ngày."
Các khách mời mỗi người ôm một con mèo nhỏ, hiếm khi có hứng thú với nhiệm vụ đạo diễn Du công bố. Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy những con mèo nhỏ tròn vo kia, tìm cũng tan chảy.
[Miêu Miêu Tái Cao! Hy vọng mỗi chú mèo con của Quang Tông đều có thể tìm được người nhận nuôi thích hợp!]
[Huhuhuhu, thật đáng tiếc tôi không được chọn. Thật sự tôi rất muốn có một con mèo nhỏ]
[Bà Hạ và Quang Tông nuôi mèo mát tay quá, con nào con nấy bóng loáng, mượt mà... ]
[Lầu trên, xin đừng dùng từ ngữ như vậy để miêu tả mèo con]... Chú mèo tam thể Quang Tông ngồi ở trên bàn đá, thích ý l.i.ế.m liếm móng vuốt. Bên cạnh nó đặt thức ăn cho mèo của một nhãn hiệu nội địa là một trong những nhà quảng cáo của tổ chương trình. Dưới sự quản lý của Quang Tông, lượng tiêu thụ đặc biệt tốt.
Tất cả mọi người đều rất hào hứng với nhiệm vụ tiếp theo, chỉ có đạo diễn Du có chút không vui. Ông ấy mặc áo sơ mi đầy nếp nhăn, dưới khóe mắt còn hiện rõ vành mắt thâm quầng nhàn nhạt.
"Sắc mặt đạo diễn Du kém như vậy... Hay là ông ấy khó chịu nhiệm vụ lần này nhỉ?" Chu Trạch Hủ tò mò nói: " Nhiệm vụ lần này quả thật hơi dễ!"
Lục Yên Yên căm giận nói: "Ông ấy cứ như vậy. Không cho chúng ta làm việc đồng áng mệt mỏi thì không chịu được! Nhất định mùa hai tôi sẽ cải tổ lại chương trình. Chắc chắn sẽ không mệt như này nữal"
Mấy khách quý khác gật đầu như giã tỏi.
Đạo diễn Du không thích thấy bọn họ quá nhàn nhãit
Lâm Trà thì thoải mái xoa đầu mèo con trong ngực, ngón tay vuốt cằm mèo con, vẻ mặt quýt con thích ý và rất vui vẻ.
[Đại tiểu thư hiểu lầm đạo diễn Du rồi!]
[Không phải đạo diễn Du khó chịu nhiệm vụ của chúng ta, mà vì tối hôm qua ông ấy ngủ không ngon, cho nên hôm nay tâm trạng mới không tốt! ]
Tối qua ngủ không ngon sao?
Tai các vị khách đều dựng thẳng lên.
Gần đây cũng không có chuyện gì lớn, sao đạo diễn Du lại ngủ không ngon?
"Hay vì chân thối nên bị chị dâu đuổi ra khỏi phòng thế!" - Liễu Minh Khiêm cười chế nhạo nói - "Sao ông ấy mãi không thay đổi tật xấu không rửa chân vậy!"
Các khách mời nhìn về phía chân của đạo diễn Du, đều lắc đầu.
Lúc trước bọn họ vạch trần Hàn Tử Kỳ thì đã chữa khỏi chứng mê chân của Hàn Tử Kỳ. Bây giờ anh ta nhìn thấy chân của đàn ông thì vô cùng kích động, không có thích thú gì với cả nam và nữ.
Nhưng đạo diễn Du vẫn như trước, không rửa chân. Chân trở thành chứng nhận của việc lao động cần cù.
Nghĩ như vậy, các khách mời còn theo bản năng cách xa đạo diễn Du một chút, miễn cho mùi chân bị lây nhiễm.
Đột nhiên, Lâm Trà "A" một tiếng.
[Đạo diễn Du mất ngủ vì chú chó nhỏ trong nhà bị ốm, cho nên ở bệnh viện chăm sóc cả đêm?]
[Không ngờ đạo diễn Du nhìn cẩu thả, ngay cả chân cũng không thích rửa, lại là một người tinh tế như vậy]