Lục Yên Yên cẩn thận nhìn bức ảnh: "Sao không thấy Chu tiên sinh đâu vậy?"
Trong bức ảnh, đường nét của Chu Ngạn Khai khá đầy đặn.
Người này cao khoảng một mét tám nên ở ngoài đời có thể xem đây là một chàng trai khá đẹp.
Lục Yên Yên cảm thấy radar dò tìm trai đẹp của mình khá tốt nhưng không thể chỉ nhìn như vậy được.
"Mọi người ở đâu?”
Lục Yên Yên lại trải qua một đợt tra tấn tâm hồn khác.
Có một nhóm khách khá ồn ào nhưng khách mời nhìn xung quanh vẫn không thấy ai. Một lúc sau, một người đàn ông ngồi trong góc vẫy tay với họ.
"Ở đây ở đây!"
Các vị khách mời đều thò đầu ra để xem.
Người đó cao khoảng một mét sáu, hơi mập, khuôn mặt có chữ Hán và không giống trong ảnh chút nào.
Các vị khách mời nhìn người nhận nuôi rồi nhìn những bức ảnh trên tay.
Khách mời:?
Những người hâm mộ đang xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy điều này thì trở nên phấn khích hơn.
[Ha ha ha, các vị khách mời đều trở nên bối rối rồi]
[Tôi không thể nói là bức ảnh này giống với ngoài đời thực được, tôi chỉ có thể nói rằng chúng không liên quan gì đến nhau hết!]
[Không ngờ ảnh chụp của đàn ông lại tàn nhẫn đến thết]
[Lầu trên, đừng tưởng rằng chỉ có phụ nữ mới có thể chụp ảnh sống ảo nhé! Đàn ông cũng vậy đấy, còn có thể dùng kĩ thuật để tăng chiều cao, thậm chí còn khai gian về chiều cao của mình nữa]
[Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy... Một "bức ảnh lừa đảo" thật sự là như thế nào, hóa ra lừa dối tàn nhẫn như vậy, nhìn thế này tôi thấy mình còn ổn chán]
[Người đàn ông này nghiêm túc như vậy, không sợ bị lộ trong chương trình sao? Không thể hiểu được]...
Khách mời cũng không thể hiểu được.
Lục Yên Yên cầm bức ảnh rồi hỏi Chu Ngạn Khai: "Đây là ảnh của anh sao?"
Chu Ngạn Khai ngượng ngùng nói:
"Mọi người không nhận ra được sao? Tôi biết là bức ảnh không giống tôi cho lắm.
Để tránh cho người khác nghĩ rằng tôi quá đẹp trai và có âm mưu gì đó với tôi nên tôi đã chụp ảnh "hơi xấu" một chút để khi nhìn thấy tôi ngoài đời họ sẽ phải ngạc nhiên!"
Khách mời:?
Tuy nhiên chẳng vui chút nào cả.
Có rất nhiều điều bất ngờ quá đấy!
"Còn chiều cao thì sao?"
Chu Trạch Hủ vừa xem ảnh vừa hỏi, người trong ảnh nhìn thì cao khoảng một mét tám nhưng thực tế thì...
Ánh mắt của anh ấy quét từ trên xuống dưới nhìn Chu Ngạn Khai.
"Một mét tám!" Chu Ngạn Khai tự tin nói: "Gần như vậy!"
"Gần như vậy là còn bao nhiêu?"
"Khoảng mười lăm cm..."
Khách mời:???
Có thể tính toán như thế này sao?...
"Nghe nói vợ chồng cậu vừa mới kết hôn nên muốn cùng nhau nhận nuôi một con mèo con để chứng kiến tình yêu của hai người đúng chứ?"
Liễu Minh Khiêm dựa theo thông tin mà tổ chương trình cung cấp để hỏi: "Sao cậu lại ở đây một mình, vợ cậu đâu? Cô ấy có ở đây không? Hay đang đi làm rồi?"
"Ừm..." Chu Ngạn Khai ngồi vào bàn cà phê, anh ta chỉnh lại tư thế của mình rồi nói: "Đó chính là điều tôi muốn nói với mọi người, vợ tôi mất tích rồi! Không phải chương trình của mọi người đang phát sóng trực tiếp sao? Anh có thể giúp tôi tìm vợ tôi được không?"
Khách mời:???
Cái gì?
"Vợ anh mất tích, sao không đi báo cảnh sát đi mà lại tìm chương trình của chúng tôi làm gì?"
Trần Tiện Tri khó hiểu nói:
"Nói cho chúng tôi thì có lợi ích gì chứ?”
"Tôi đã tìm kiếm rất lâu rồi nhưng cảnh sát nói cô ấy không muốn quay về... Cho nên không thể nói cho tôi biết thông tin của cô ấy được!"
Chu Ngạn Khai lo lắng nói: "Nhất định vợ tôi đã bị người khác lừa rồi! Tôi nhất định phải tìm được cô ấy trở lại! Không phải chương trình của mọi người đang phát sóng trực tiếp hay sao, chắc chắn có rất nhiều người xem nên nhất định sẽ có được manh mối của cô ấy!"
"Tôi vẫn còn giữ tấm ảnh của cô ấy ở đây!"
Chu Ngạn Khai mở túi xách anh ta mang theo bên người ra, lấy ra tấm ảnh cưới của hai người: "Làm ơn, xin hãy giúp tôi với!"
[Ồ, tôi hiểu rồi, vậy là anh không hề muốn nhận nuôi một chú mèo con nào cả, anh chỉ muốn mượn độ nổi tiếng của chương trình chúng tôi để tìm vợ thôi chứ gì!]