Chỉ là... Rõ ràng muốn đưa mèo cho người nhận nuôi thôi mà một ngày cũng đã trôi qua nhưng ngay cả một con mèo cũng không được nhận!
Trên xe buýt, Quang Tông thoải mái ngồi ở trên ổ mèo, thích ý l.i.ế.m lông của đám nhóc con. Sáu con mèo nhỏ trợn tròn tròn mắt to, vẻ mặt ngây thơ nhìn các khách mời.
Trong lòng Lâm Trà đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
[Sáu con mèo này... Không phải một con cũng không được nhận nuôi đấy chứ?]
Khách mời:???
Không đâu, không đâu!
Đừng nói mấy câu đen đủi như vậy!...
Các khách mời trở lại phòng nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau trời quang mây tạnh, đã đến lúc họ đưa mèo con đi.
"Hôm nay mấy đứa nhất định sẽ gặp được người thích hợp để nhận nuôi!" Trên xe buýt, Chu Trạch Hủ an ủi nhóm mèo con, cũng như đang cho nhóm khách mời chút động viên.
Mèo con giống như nghe hiểu lời Chu Trạch Hủ, sáu cái đầu đồng loạt gật gật.
Có thể cũng là ngày hôm qua các khách quý thật sự quá thảm nên hôm nay khi họ đưa mèo đi quả thật trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Người nhận nuôi thứ ba là một nữ sinh viên đại học, người này đeo một cặp kính gọng bạc, diện mạo nhã nhặn, da rất trắng và đang thuê phòng cùng bạn mình.
Sau khi các khách mời đến, cô ấy thân thiết mời bọn họ vào nhà, sau đó cho mọi người xem cat tree mình đã mua cho mèo con cùng chậu cát mèo và nhà cho mèo.
Cuối cùng cũng gặp được một người nhận nuôi bình thường! Khách mời cũng không dễ gì mới tới được đây!
[Nhìn cách chị gái này bố trí phòng ở ấm áp như vậy, còn vì mèo nhỏ chuẩn bị nhiều đồ chơi như thể thì chắc chắn cô ấy sẽ đối với mèo rất tốt!] Lâm Trà cũng hết sức lo lắng vì sợ lại gặp được một người nhận nuôi kỳ lạ, cho nên sau khi nhìn thấy chị gái đã đi tìm hiểu đời của cô ấy.
[Lý lịch của chị gái này vô cùng đơn giản, tóm lại cô ấy vì thật sự thích mèo nên mới nhận nuôi!
[Thật tốt quá!]
Trên mặt chị gái lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô ấy không nghĩ tới việc bản thân mình có thể nghe được tiếng lòng của Lâm Trà
Ngay sau đó cô lại nghe thấy...
[A... Chị gái này đang thầm mến một đồng nghiệp nam trong công ty này! Oa oa oa! Thích thì nhích thôi!]
[Thổ lộ đi thôi! Không chừng có thể thành công]
Khuôn mặt nhỏ nhắn của chị gái kia đỏ lên.
Không phải cô ấy không muốn thổ lộ, chỉ là hình như đối phương thích lãnh đạo bộ phận truyền thông của công ty bọn họ hơn, đó là một người phụ nữ vô cùng có khí phách lại mạnh mẽ cá tính, cô ấy đoán chừng ngay cả cơ hội mình cũng không có.
Gần đây cô vì chuyện này mà khổ sở vô cùng, cũng may tổ tiết mục muốn tặng mèo con nên cô ấy có thể mượn việc chăm sóc mèo con mà làm vơi bớt đi nỗi buồn thất tình...
[Anh trai mà chị gái thầm mến sao lại đặc biệt thân thiết với một nữ đồng nghiệp khác trong công ty vậy?]
Quả nhiên Lâm Trà nhìn thấy chuyện anh ấy thích nữ đồng nghiệp...
[Thì ra nữ đồng nghiệp kia là chị họ của anh trai kia! Anh trai đó đang học hỏi cô ấy cách theo đuổi chị gái này như thế nào! Lần sau bọn họ tới thăm không chừng lại có thể nhìn thấy mèo con có thêm một người cha, như vậy thật tốt!]
Chị gái kia hơi sững người lại, ánh mắt dưới kính gọng bạc lóe lên.
Tiếp theo các khách mời lại đi thăm hỏi người nhận nuôi thứ tư, đây là một bà lão tóc bạc phơ, con cái bà đều làm việc bên ngoài nên rất ít có thời gian ở bên bà. Bà lão vì cô đơn nên quyết định nuôi một con ch.ó ở nhà, đây cũng là chó hoang được bà nhặt về.
Bà lão muốn mèo chó đều có mà con gái bà lại là khán giả trung thành của tổ làm chương trình, vì thế con gái bà đã giúp bà nhận nuôi con của của Quang Tông.
Khi các khách mời đến nhà bà cụ, bà cụ còn cho bọn họ xem áo len mình đan tặng cho con của Quang Tông, thân thể nho nhỏ của mèo chui vào trong áo len mềm mại nhìn vô cùng đáng yêu.
Người nhận nuôi thứ năm là một cậu bé chưa đầy tám tuổi, năm nay vừa lên lớp một.
Cậu bé thi đậu hạng nhất của lớp nên bà mẹ đồng ý tặng cậu bất cứ món quà nào vậy nên cậu bé đã chọn mèo con.