[Văn lão gia coi trọng Mục Hi, cảm thấy cô ta tốt hơn so với Nguyệt Hinh, đừng nói là bởi vì cô ta phù hợp làm tiểu tam chứ?]
"Phốc - -"
Phương Nguyệt Dao và các khách mời cười ra tiếng.
Lâm Trà, cô đã nói hết những lời tôi muốn nói rồi!
Mặc dù Mục Hi không nghe thấy, nhưng Văn lão gia nghe thấy nha! Khuôn mặt già nua của ông ta giờ phút này khó coi vô cùng!
Mà lúc này Mục Hi cũng đã phát hiện ra tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như cười như không nhìn về phía mình, trong lòng dâng lên một trận khủng hoảng, bất giác cảm thấy sợ hãi.
Về sau, Mục Hi không gắp thức ăn cho Văn Hiên Minh nữa, yên tĩnh hơn rất nhiều. Văn lão gia cũng bởi vì không thể ngăn được "miệng" của Lâm Trà mà tạm thời từ bỏ việc tác hợp cho Mục Hi, cúi đầu bực bội ăn tối.
*
Sau bữa ăn, mọi người ra đi dạo.
Văn lão gia trở lại thư phòng, Mục Hi theo sát phía sau.
Cửa phòng khép lại, ngăn cách thế giới bên ngoài.
Mục Hi rơm rớm nước mắt: "Bác Văn, trước nay con vẫn luôn thích anh Hiên Minh, biết anh Hiên Minh đã kết hôn với chị Nguyệt Hinh, con cũng không muốn chia rẽ hai người, chỉ là muốn quan tâm anh ấy một chút mà thôi!"
Văn lão gia chống gậy, thở dài.
"Nếu như lúc trước hai nhà chúng ta kiên trì hơn một chút thì bây giờ cũng sẽ không như thế này!"
Vốn dĩ đối tượng đính hôn là Mục Hi. Phương Nguyệt Hinh mới là con tu hú chiếm tổ kia
"Đứa em gái kia của Nguyệt Hinh, còn có bạn bè gì đó của nó đều quá không hiểu chuyện!"
"Không sao, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội!"
Nhưng nếu như có thể làm cho Phương Nguyệt Hinh tạm thời tách khỏi Văn Hiên Minh thì càng tốt, cô nam quả nữ ở cùng với nhau mới là cơ hội tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm.
Văn lão gia vốn chỉ là tò mò vì sao mình lại có thể nghe thấy tiếng lòng của Lâm Trà cho nên mới giữ bọn họ ở lại ăn cơm, không ngờ quyết định này của ông ta lại mang đến tai hoạ như vậy.
Văn lão gia nói: "Cũng không còn sớm nữa, Mục Hi, con ngủ lại đây đi."
Mục Hi lau nước mắt, khẽ gật đầu.
*
Bên kia, ba người Phương Nguyệt Hinh, Phương Nguyệt Dao, và Văn Hiên Minh đứng ở cửa biệt thự, tiễn các vị khách mời rời đi.
Văn Hiên Minh ôm lấy bả vai Phương Nguyệt Hinh, nghiêm túc hứa hẹn với các khách mời: "Tôi biết Nguyệt Hinh rất thích mèo, mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng khuyên giải ba tôi, nhất định sẽ giữ được con mèo nhỏ này lại."
"Nếu như lần sau Mục Hi vẫn chứng nào tật nấy, tôi sẽ dùng cách của Lâm Trà, trà xanh hơn cả cô ta, cho cô ta tức chết!"
Phương Nguyệt Dao vung nắm đấm, sau đó ôm lấy Lâm Trà: "Quả nhiên, gặp được cô thì nhất định sẽ có chuyện tốt!"
Sau khi rời khỏi Văn gia, các khách mời cũng không trở lại thôn Tình Xuyên.
Bây giờ đã là chín giờ tối, quãng đường trở về thôn Tình Xuyên quá xa, mà Lục Yên Yên cũng có một căn biệt thự ở Lâm Ngữ, sau khi bàn bạc một hồi, các khách mời quyết định đêm nay sẽ đến biệt thự của Lục Yên Yên.
Sau khi đoàn người đi tới biệt thự, quản gia đã sớm sắp xếp xong. Phòng khách, lầu hai, lầu ba đều trống, nệm cũng đã trải. "Ngày mai còn phải về thôn Tình Xuyên một chuyến."
Đạo diễn Du nói với các khách mời: "Chúng ta phải về báo cho bà Hạ, vẫn còn hai con mèo chưa có chỗ ở, hỏi xem bà Hạ có thể nuôi không, nếu không thì chúng ta sẽ liên hệ với người nhận nuôi mới."
"Dù có thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải đưa Quang Tông và hai đứa con của nó về thôn Tình Xuyên trước đã."
Mới buổi sáng vẫn còn sáu con mèo con, vậy mà bây giờ chỉ còn lại có hai con.
[Không biết Quang Tông có buồn không?]
[Nhưng mà bốn người nhận nuôi kia đều là người rất tốt! Bọn họ nhất định sẽ đối xử tốt với mèo con]
Các khách mời chọn phòng, hai ngày nay ở bên ngoài bôn ba, mặc dù không phải làm việc nặng, nhưng hoạt động liên tục trong thời gian dài, ai nấy cũng đều mệt mỏi cho nên ngủ rất ngon.