Thẩm Túy không nhịn được, đè cô xuống, cả người anh đều bao trùm lấy cô.
Hai người hôn nhau triền miên.
Giữa chừng, Thẩm Túy nói nhỏ bên tai Lâm Trà: "Trà Trà, đừng đi có được không?"
Giọng nói kia lúc xa lúc gần, giống như chỉ là giấc mộng của Lâm Trà, nhưng cô lại theo bản năng nói một câu: "Được..." Trong lòng Thẩm Túy bây giờ như muốn nổ tung, anh chỉ hận không thể hoà cô vào trong xương tủy của mình, để hai người mãi mãi không thể tách rời.
Lâm Trà vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng Thẩm Túy bỗng nhiên dừng lại, anh bắt lấy tay của cô.
"Không được..."
Thẩm Túy cắn răng, chua xót nói: "Em say rồi."
"Em không có say." Lâm Trà bĩu môi.
Thẩm Túy: "Bây giờ đang say, chờ sáng mai tỉnh dậy, chắc chắn em sẽ đổi ý."
Thẩm Túy không tin sau khi Lâm Trà tỉnh lại còn có thể tình nguyện ở lại. Lời nói của người say rượu không đáng tin!
Lâm Trà say, nhưng anh không có say.
Thẩm Túy đứng dậy, anh buông Lâm Trà ra, bàn tay nhỏ bé của Lâm Trà vươn tới, có chút lưu luyến không rời, nhưng động tác của Thẩm Túy nhanh hơn, anh kéo chăn bông tới, quấn quanh Lâm Trà.
Lâm Trà:???
"Thẩm Túy, anh điên à?"
"Anh thả em ra!"
"Thả em ra!"
"Đồ khốn!"
"Tôi nguyền rủa anh ăn mì không có gói gia vị! Đồ khốn kiếp!"...
Thẩm Túy không nghe được những lời tiếp theo.
Bởi vì anh cũng không khá hơn Lâm Trà bao nhiêu, vội vàng xông phòng tắm, ngâm nước lạnh hơn nửa giờ.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Thẩm Túy mới cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút.
Mà Lâm Trà cũng đã ngừng kêu gào rồi, vốn dĩ cô đang say rượu, lại nằm trong ổ chăn ấm áp, chỉ một lát liền ngủ thiếp đi.
Trở lại tiệc sinh nhật, tóc Thẩm Túy vẫn còn hơi ướt, những giọt nước trong suốt từ trên tóc rơi xuống, quần áo trên người cũng nhăn nhúm.
Kim Đậu Đậu nghi hoặc nhìn Thẩm Túy, lại nhìn lên ban công lầu hai: "Trời mưa sao? Rõ ràng là không có mà? Vậy anh bị sao vậy?"
Thẩm Túy lạnh lùng liếc cô một cái: "Xem ra số sách kia vẫn chưa đủ nhiều, hôm khác anh sẽ tìm thêm cho em mấy cuốn nữa."
Kim Đậu Đậu:???
Hôm nay là sinh nhật của em đó!
Anh có còn là người không!?
*
Ngày hôm sau, Lâm Trà tỉnh lại trong phòng khách biệt thự của trang viên Kim Gia.
Tối hôm qua uống say, lẽ ra lúc tỉnh dậy đầu óc phải vô cùng đau nhức mới đúng chứ? Nghĩ nghĩ một hồi, Lâm Trà mơ mơ màng màng nhớ ra lúc nửa đêm có người cho cô uống thuốc giải rượu, cho nên bây giờ đầu óc cô mới có thể tỉnh táo.
Tối hôm qua... Hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện...
Nhưng xảy ra chuyện gì thì Lâm Trà lại không thể nhớ ra.
[Mình sẽ không phát điên chứ?]
Lâm Trà lo lắng mở to hai mắt: "Đây chính là tiệc sinh nhật của Kim Đậu Đậu mà"
Cô mở hệ thống ăn dưa ra, muốn nhìn xem rốt cuộc tối hôm qua mình đã làm cái gì, nhìn thấy cảnh tượng mình nhào vào Thẩm Túy, cánh tay còn sờ soạng trên người anh, mặt Lâm Trà lập tức đỏ lên, vội vàng đóng hệ thống ăn dưa lại.
[???]
[Tôi thế mà lại đi sờ soạng cơ bụng của Thẩm Túy? Còn kéo anh ấy lên giường!?]
[Xong rồi... Lần này xong thật rồi!]
Hai mắt Lâm Trà dại ra: [Tối hôm qua mình bạo như vậy... Sẽ không... Sẽ không có ngủ với Thẩm Túy chứ?]
Lâm Trà không dám tiếp tục xem nữa, nhưng cô có cảm giác rất có khả năng mình đã làm ra chuyện như vậy. Say rượu, trai đẹp, cơ bụng... Nếu như không có xảy ra chuyện gì thì mới là kỳ quái.
Nghĩ như vậy, Lâm Trà thấp thỏm đi xuống lầu.
Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên đều ở trong phòng khách, tối hôm qua tiệc sinh nhật kết thúc hơi muộn, vì vậy có một số bạn bè thân thiết với Kim Đậu Đậu ở lại đây.
Kim Đậu Đậu nhìn thấy Lâm Trà, nhiệt tình chào hỏi. Nhưng Lâm Trà nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình uống say bí tỉ, không biết đã làm ra chuyện gì, cô có hơi mất tự nhiên, chỉ đáp lại qua loa.
Kim Đậu Đậu cũng không hỏi nhiều, líu ríu trò chuyện với Lâm Trà về những chuyện thú vị trong bữa tiệc sinh nhật tối hôm qua, nhìn thấy Thẩm Túy xuống lầu, cô còn không quên chế nhạo.
"Cô không biết đâu, tối hôm qua anh họ tôi đi ra ngoài một chuyến, lúc trở lại thì quần áo đều nhăn nhúm, tôi nghi ngờ anh ấy đi làm chuyện xấu gì đó rồi bị người ta đánh!"
"Khụ khụ khụ..."
Lâm Trà đang uống sữa đậu nành thì nghe thấy lời này của Kim Đậu Đậu, cô ho sặc sua.
Cô không dám nhìn Thẩm Túy, chỉ có thể cúi thấp đầu lén nhìn anh một cái, thấy trên mặt anh không có biểu tình gì, cũng không để ý tới cô, trong lòng cô càng thêm thấp thỏm.
[Kim đại tiểu thư... ]
Tiếng lòng Lâm Trà mang theo chút tuyệt vọng: [Anh họ của cô không phải bị người ta đánh đâu... ]
[Mà chính là ngủ với tôi]
Kim Đậu Đậu: Hả?
Lục Yên Yên: Hả???
Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên đồng loạt trừng to mắt nhìn Lâm Trà và Thẩm Túy.
Từ tối hôm qua đến bây giờ cùng lắm cũng chỉ có mười mấy tiếng thôi mà! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!